Bạch nguyệt quang của tổng tài - Chương 6-10
Cập nhật lúc: 2025-12-28 09:53:01
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
6
"Tỉnh dậy , tỉnh dậy , cô Lương, dậy ."
Bả vai liên tục lay, giật một cái, ngã từ cây xuống đất. May mà nhanh tay kéo . Tôi vuốt mặt cho tỉnh táo mới rõ mặt.
Một đàn ông mặc vest đen đang nở nụ , sợ hãi hét lên một tiếng: "Maaa, cứu với!"
Người vẫn thản nhiên: "Cô Lương, Tổng giám đốc Thẩm của chúng mời cô lên xe chuyện một lát. Dưới đất lạnh, ngủ một đêm cơ thể chịu nổi ."
là sét đ.á.n.h ngang tai. Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai, như thể nhầm mà hỏi một nữa: "Ai tìm ?"
Người đàn ông tính tình cũng , lặp nữa: "Tổng giám đốc Thẩm, Thẩm Luyến."
Tôi lập tức hoảng hốt, hận thể tìm cái lỗ nào chui xuống. Tôi trốn kỹ như thế mà vẫn phát hiện ? Thật còn gì để .
Tôi hì hì với : "Được thôi, thôi."
Sau đó dậy, nhấc chân định chạy.
7
Nửa phút , ngay ngắn bên trong chiếc Rolls-Royce sang trọng, căng thẳng vò tay .
Thẩm Luyến bằng đôi mắt đen sâu thẳm, mở điện thoại đặt mặt :
"Cô Lương thật khéo tay, chỉ vài tấm ảnh vẻ mật thế mà khiến cô Cố làm loạn lên nhân phẩm ?"
Tôi mấy tấm ảnh chụp hôm qua, gương mặt đang định tươi cầu hòa bỗng chốc cứng đờ. Tôi đầu , thầm đ.ấ.m một cái. Cô Cố đúng là tiền sắc nhưng thiếu não, chẳng lên kế hoạch gì tung ảnh .
Lúc , dù ghế êm ái đến cũng cảm thấy như vạn mũi kim đ.â.m mông, cũng mà cũng xong. là như đống lửa, như gai đ.â.m lưng.
Tôi căng thẳng vò tay, khó khăn nặn một nụ : "Hì hì, Tổng giám đốc Thẩm, hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi. Chẳng do cứ kéo dài chuyện hủy hôn với cô Cố làm sốt ruột ? Nên cô mới nghĩ đến kế hoạch thôi."
Thẩm Luyến chống cằm, chằm chằm rời mắt, trầm giọng : "Ồ, kế hoạch hèn hạ ?"
Nghe thấy , vốn đang chột bỗng thấy tự ái, chỉ tay ảnh định lý luận: "Sao hèn hạ? Tổng giám đốc Thẩm, nếu đàng hoàng, ngay thẳng, giữ trong sạch thì dù mai phục thêm một năm rưỡi nữa cũng chẳng chụp gì."
Nói xong, quên liếc sắc mặt Thẩm Luyến. Cứ ngỡ vị tổng tài bá đạo sẽ nổi giận, ai ngờ bật hừ một tiếng, ghé sát gần hỏi khẽ: "Chẳng lẽ trong ảnh thể là nhà của ?"
Gương mặt tuấn tú đột ngột phóng đại mắt, tim đập thịch một cái, mặt đỏ bừng lên ngay lập tức. Tôi vội vàng nhéo mu bàn tay , thầm nhắc nhở: "Lương Niệm , mày nghèo đến mức , cái thói mê trai bao giờ mới bỏ đây?"
Tôi lắp bắp định phản bác, giây tiếp theo Thẩm Luyến thu nụ , thẳng : "Người trong ảnh là cô út của ."
Tôi lập tức rớt cả cằm, lắc đầu nguầy nguậy tỏ ý tin. Làm gì cô nào trẻ như thế chứ, miệng đàn ông đúng là lừa mà!
8
Giây tiếp theo, Thẩm Luyến bấm điện thoại, mở loa ngoài: "Cô , hôm qua về nhà nghỉ ngơi chứ?"
Đầu dây bên truyền đến giọng : "Mệt c.h.ế.t , hoạt động thế đừng gọi cô nữa nhé. Chẳng cháu hôn thê ? Gọi cô , gọi cô ."
Thẩm Luyến nhướng mày : "Sắp còn nữa ."
Gương mặt cứng đờ, nên nên . là một kiếp sa chân muôn kiếp hận mà! Cứ thế bắt thóp.
Thấy Thẩm Luyến nghiêng đầu , lập tức đổi sắc mặt, nở nụ nịnh nọt: "Hì hì, Tổng giám đốc Thẩm, xem, rộng lượng, bỏ qua cho kẻ hèn ?"
Thẩm Luyến vắt chéo đôi chân dài, nhàn nhã , khóe môi hiện lên nụ nhạt: "Cô Cố giá bao nhiêu, trả gấp đôi."
Tôi sững sờ tại chỗ. Tôi cứ tưởng nụ là bản án t.ử hình cho , ngờ đầu phản bội chủ thuê. Vừa nãy chẳng còn đây là thủ đoạn hèn hạ ! là bộ mặt gian thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bach-nguyet-quang-cua-tong-tai/chuong-6-10.html.]
Là một đạo đức nghề nghiệp, dứt khoát từ chối! "Tổng giám đốc Thẩm, là đạo đức nghề nghiệp, chuyện phản bội cô Cố sẽ làm ."
Dù thì cô Cố quả thật đang yêu đương mặn nồng với bạn trai, chẳng cần tốn sức cũng chụp cả nghìn tấm bằng chứng thật sự. Lại còn cực kỳ mật nữa.
Tôi Thẩm Luyến bằng ánh mắt kiên định, ai ngờ đổi tư thế chân, nhẹ giọng : "Gấp mười ."
Gấp mười ! Một triệu!!!
Đầu óc lập tức tính toán các khoản nợ của , một triệu tệ đủ để xóa sạch một phần ba nợ. Tính thế nào cũng thấy đây là một vụ kinh doanh quá hời. Tâm trí đấu tranh dữ dội, một bên là một triệu, một bên là sự trung thành với cô Cố.
Thẩm Luyến chẳng hề tỏ vội vàng, đôi bàn tay với những ngón tay thon dài gõ nhịp đều đặn đầu gối. Tôi nhắm chặt mắt, thầm xin cô Cố: "Người vì trời tru đất diệt, chỉ đành hy sinh cô Cố thôi. Biết nhờ cô sớm thấy cầu vồng mưa."
Giây tiếp theo, lấy đồ nghề từ trong ba lô , nịnh nọt: "Tổng giám đốc Thẩm xem, thanh toán bằng hình thức nào?"
9
Thẩm Luyến thản nhiên lấy chiếc thẻ đen từ trong ví : "Không mật khẩu."
Tôi nhận lấy chiếc thẻ, mân mê mãi nỡ rời tay. Thẻ đen đúng là khác, cầm cảm giác đẳng cấp hẳn.
Một triệu cứ thế về tay, lúc xuống xe vẫn còn cảm thấy lâng lâng như đang mây. Thẩm Luyến quên nhắc nhở: "Cô Lương, một tuần thấy kết quả."
Tôi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, quên làm dấu tay OK!
"Để tiện cho việc giám sát, là chúng kết bạn WeChat nhé?"
Tôi chớp mắt, giờ các tổng tài bá đạo đều thế , chuyện gì cũng nắm trong lòng bàn tay? Tôi vẫn quét mã WeChat của Thẩm Luyến, ảnh đại diện của là một con mèo hoang. Nói thật, con mèo trông quen mắt.
Đừng vị tổng tài mặt lạnh như tiền, hóa cũng lòng trắc ẩn đấy. Tôi vẫy tay chào tạm biệt Thẩm Luyến. Anh đáp lễ, quên hỏi: "Cô Lương , thể đưa cô một đoạn?"
Tôi vội vàng lắc đầu, nhưng trong lòng khỏi tán thưởng: Không hổ danh là tổng tài, quá lịch sự. Làm quả thật cần hảo đến thế .
Khi leo lên chiếc xe bán đậu phụ thối của , còn quên đầu hỏi: "Tổng giám đốc Thẩm làm một suất đậu phụ thối nhé?"
"Cạch" một tiếng, cửa xe bên đóng . Tôi khẩy mũi một cái: Coi thường đậu phụ thối ?
10
Quả nhiên cô Cố là một kẻ lụy tình, hễ rảnh rỗi là chạy đến chỗ bạn trai. Chẳng đợi tin nhắn giám sát từ Thẩm Luyến gửi tới, gửi vèo vèo mấy chục tấm ảnh sang cho .
Những tấm ảnh còn "nặng đô" hơn của Thẩm Luyến nhiều, đủ để đóng đinh cô Cố c.h.ế.t tươi kịp ngáp.
Nhìn chằm chằm những bức ảnh đó, khựng một chút, đó đặt điện thoại xuống và chắp tay vái nó mấy cái.
"Cô Cố ơi, cô đừng trách nhé, cũng vì cuộc sống mưu sinh cả thôi."
Tôi dư một triệu trong thẻ, đau lòng sờ sờ một cái. Tiền còn kịp ấm chỗ đem trả cho , trong lòng thầm ròng ba giây.
Hai ngày , Thẩm Luyến đột ngột gửi cho một địa chỉ kèm theo tin nhắn: "Nhà hàng Hoa Khê, đến ngay."
Đầu đầy dấu hỏi chấm, gọi đến đó làm gì chứ? Chẳng tiền trao cháo múc, xong xuôi hết ?
Còn kịp thắc mắc xong, giây tiếp theo, điện thoại của cô Cố gọi tới. Tim run lên một cái nhưng vẫn nhấn nút . Đầu dây bên , cơn thịnh nộ long trời lở đất ập thẳng tai : "Lương Niệm, cái đồ thấy tiền quên nghĩa nhà cô, cô dám phản bội !"
Tôi bịt tai, để điện thoại thật xa. Trong lòng nhịn mà bĩu môi, cô cả vốn dịu dàng đáng yêu mà nổi khùng lên cũng đáng sợ thật đấy.
"Đến nhà hàng Hoa Khê ngay cho !"
Tôi: "?"