Bạch nguyệt quang của tổng tài - Chương 26 - Ngoại truyện

Cập nhật lúc: 2025-12-28 09:55:27
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

26

 

Tôi nhân lúc Thẩm Luyến ngoài lẻn trốn khỏi bệnh viện. Tôi cách nào đối mặt với . Tôi sợ sẽ cầm lòng mà gật đầu đồng ý trong lúc bốc đồng. 

 

Tôi về nhà thu dọn đồ đạc thật nhanh chuyển sang chỗ ở mới, đồng thời cho liên lạc của Thẩm Luyến danh sách đen. Những cùng thế giới vốn dĩ nên sự giao thoa, bao năm lăn lộn ngoài đời dạy nhận rõ thực tế.

 

khi còn khoản tiền từ Thẩm Luyến, rơi cảnh túng quẫn. Tôi làm thêm nhiều việc cùng lúc, ngày đêm điên đảo, tranh thủ thời gian để kiếm tiền. Đến mức mệt mỏi về đến nhà mà nhận những kẻ đòi nợ đang mai phục cửa.

 

"Lương Niệm, bao giờ trả tiền?" Tiếng quát lớn khiến giật tỉnh táo hẳn, chẳng dám dừng đầu chạy biến. Mấy gã đàn ông phía c.h.ử.i thề đuổi theo ráo riết.

 

"Niệm Niệm!" Thẩm Luyến đột nhiên xuất hiện mặt khiến vô cùng bất ngờ, nhất là trong tình cảnh t.h.ả.m hại thế

 

Thấy kẻ phía sắp đuổi tới nơi, bảo Thẩm Luyến: "Chạy !"

 

Ai ngờ Thẩm Luyến những mà còn lướt qua , xông đ.á.n.h với mấy gã . Anh đá văng bọn họ xuống đất mới nắm lấy tay chạy trốn. Anh nắm chặt cổ tay , chạy thục mạng về phía

Khoảnh khắc , bỗng nhớ một cảnh tượng quen thuộc trong ký ức. Cũng ở một con hẻm, nắm tay một bé chạy trốn hết . Chẳng lẽ bé đó chính là Thẩm Luyến ?

 

Chẳng chạy bao xa, và Thẩm Luyến mới thở hổn hển bệt xuống cạnh tường. 

 

Tôi ôm bụng lớn, tiếng vang cả con hẻm. Tôi đưa tay vỗ vai Thẩm Luyến hỏi: "Thẩm Luyến, cảnh tượng chúng từng trải qua ? Là dắt chạy đúng ?" 

 

Thẩm Luyến chút ngạc nhiên: "Em nhớ ?" 

 

Anh kìm mà ôm lấy , rạng rỡ như một đứa trẻ: "Cuối cùng em cũng nhớ ."

 

Tôi nghiêng đầu : "Ừ, thật ngại quá, quên mất ." 

 

Thẩm Luyến ngượng ngùng bảo: "Không trách em , tại đổi nhiều quá mà." 

 

Quả thực, Thẩm Luyến trai giàu mắt, tài nào liên hệ nổi với bé mập mạp nhút nhát ngày xưa.

 

27

 

Hồi học cấp hai, vẫn còn là một cô cả nhà giàu kiêu kỳ, rực rỡ và hoạt bát. Trên đường học về ngang qua một con hẻm, thấy một nam sinh cấp ba mập mạp đeo kính mấy đứa quây tường đe dọa. 

 

Cậu cúi đầu im lặng, mặc cho bọn chúng c.h.ử.i bới. Tôi lập tức nổi giận, chỉ thẳng mặt bọn chúng mà mắng, lôi điện thoại đòi báo cảnh sát. Bọn chúng sợ hãi, nhân cơ hội đó chen dắt tay chạy biến. 

 

Sau đó chúng gặp vài nữa lúc Thẩm Luyến đang cho mèo ăn. Tôi chào hỏi và cùng cho mèo ăn, nhưng chẳng ai giới thiệu về bản cả.

 

Ngay khi cấp ba, gia đình gặp biến cố phá sản, rời bỏ thành phố bao giờ gặp Thẩm Luyến nữa. 

 

Hóa chỉ vì một tay tương trợ hào hiệp đó mà Thẩm Luyến nhớ kỹ suốt bao nhiêu năm qua. Thẩm Luyến đúng là một si tình mà.

 

Tôi quan sát Thẩm Luyến, đổi nhiều quá làm vẫn thấy kinh ngạc. 

 

Có lẽ thấy sự khó hiểu trong mắt , Thẩm Luyến vội vàng giải thích: "Hồi cấp hai, bố gặp chuyện, tâm trạng luôn u uất nên ít và ăn uống vô độ mới nông nỗi đó. Sau giảm cân, dùng một diện mạo mới để làm quen với em, nhưng em biến mất."

 

Tôi ngượng ngùng gãi đầu: "Nhà phá sản, ôm tiền theo nhân tình bỏ chạy, bố nhảy lầu tự tử. Để trốn nợ nên cũng chạy." 

 

Thẩm Luyến xót xa vô cùng, đưa tay xoa xoa đầu bảo: "Niệm Niệm, những năm qua em vất vả ." 

 

Câu khiến mắt nhòe , đầu tiên xoa đầu bảo vất vả .

 

Tôi òa lên nức nở, kìm nén nữa. Thẩm Luyến lúng túng tìm cách dỗ dành, lau nước mắt cho

 

"Niệm Niệm, em đừng , sai câu gì , là em thích , gặp . Có ..."

 

Tôi bất ngờ kéo Thẩm Luyến hôn lên môi . Thẩm Luyến kinh ngạc mở to mắt, nhưng giây tiếp theo phản ứng và giành quyền chủ động, nâng mặt lên và hôn thật sâu. 

 

Tôi thở hổn hển trả lời : "Thích, Thẩm Luyến, em thích ."

 

" mà..."

 

"Không nhưng nhị gì hết, Niệm Niệm. Thế giới của cũng chẳng hề hào nhoáng như em tưởng , xung quanh cũng đầy rẫy hiểm nguy. Có những chú em họ luôn nhăm nhe đoạt quyền, những cổ đông trong công ty ngừng tranh chấp. Còn cả những doanh nghiệp đối thủ luôn kèn cựa, cũng bước một cách thận trọng và đầy gian nan. Thực và em chẳng gì khác biệt cả. Vậy nên, em dám ?"

 

Tôi hiểu ẩn ý trong lời của Thẩm Luyến. Có dám bước thế giới của , dám đối mặt với lũ sói dữ trong thế giới

 

Tôi bỗng bật , che giấu tình cảm của thêm nữa, dứt khoát trả lời: "Dám."

 

Bầu trời âm u bỗng đổ mưa, những giọt mưa rơi xuống và Thẩm Luyến. Anh cõng lưng, từng bước về phía

 

Trong tiếng mưa rơi tí tách, : "Sau dù mưa nắng, chúng cũng sẽ cùng vượt qua, sẽ cõng em, cùng đối mặt."

 

Tôi khẽ c.ắ.n vành tai : "Được."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bach-nguyet-quang-cua-tong-tai/chuong-26-ngoai-truyen.html.]

Mặc kệ cái hố sâu ngăn cách gì đó, mặc kệ việc xứng đôi, yêu thì tuân theo tiếng gọi của trái tim chứ.

 

Ngoại truyện của THẨM LUYẾN

 

1

 

Lúc phát hiện mà Cố Nhu thuê để giám sát là Lương Niệm, suýt chút nữa là sướng điên lên . Trời mới tìm cô bao nhiêu lâu. 

 

Mọi đều nghĩ 28 tuổi mà từng yêu đương là một kẻ cuồng công việc thực thụ. Thực , một cô gái mà thầm thương trộm nhớ.

 

Hồi cấp hai, bố t.ử nạn trong một vụ t.a.i n.ạ.n máy bay. Nỗi đau quá lớn bao trùm lấy , trở nên ít , ăn uống vô độ để giải tỏa cảm xúc và trở thành một tên mập mạp lôi thôi. 

 

Chính vì thế, tính cách lầm lì và hình béo phì khiến nhiều ghét . Dù gia thế hiển hách đến cũng ngăn những kẻ đó nhắm

 

Đã lúc đắm chìm trong cảm xúc của chính , dẫu bắt nạt cũng chẳng buồn phản kháng.

 

ngày hôm đó, một cô gái đột nhiên xuất hiện ngăn cản bọn họ. Dáng vẻ "cậy thế làm càn" của cô ngay lập tức thu hút ánh mắt

 

còn đòi báo cảnh sát, nhân cơ hội đó nắm lấy tay chạy thục mạng. Cô nắm lấy tay . Khi kéo cái hình nặng nề chạy theo , đầu tiên cảm thấy hối hận vì quá béo. Dáng vẻ của lúc đó chắc hẳn chẳng ưa chút nào.

 

Nào ngờ cô chẳng hề bận tâm, còn dặn đừng để bắt nạt, phản kháng, nếu thì thật phí công sức để cân nặng như

 

Tôi thấy cách cô chuyện thật thẳng thắn, nhưng thích. 

 

Đã lâu lắm mới một rực rỡ và nhiệt huyết như thế mặt với những lời như

 

Vì ông bà nội sợ buồn nên lúc nào cũng đối xử với một cách cẩn trọng. họ cũng đau lòng chẳng kém gì .

 

Lương Niệm giống như một tia nắng đột ngột xuyên qua làn sương mù chiếu rọi trái tim . Nụ rạng rỡ của cô làm rối loạn tâm trí , khiến đột nhiên nảy sinh ý nghĩ nên cứ tiếp tục như thế nữa. 

 

Thế là bắt đầu đổi, giảm cân, tập giao tiếp và trò chuyện với . Có vài lúc cho mèo ăn gặp em. Tôi thầm nghĩ, hãy đợi thêm chút nữa, đợi khi gầy và trở nên hơn, sẽ làm quen với cô

 

Thế nhưng, cô bao giờ qua con hẻm đó nữa và cũng chẳng bao giờ gặp nữa.

 

2

 

Sau mới gia đình cô gặp chuyện. Thế là bắt đầu tìm cô , nghĩ một cô gái nhỏ nhắn như cô một bươn chải bên ngoài chắc chắn sẽ chịu nhiều khổ cực. 

 

Không ngờ, hành trình tìm kiếm kéo dài suốt bao nhiêu năm. Vì , khi cô xuất hiện mặt một nữa, vui đến mức mấy đêm liền ngủ .

 

Tôi tìm cách giữ cô , để những ngày tháng của cô luôn thuận buồm xuôi gió như xưa. Tôi cho cô một mái ấm. 

 

dám trực tiếp với cô rằng thích cô suốt bao nhiêu năm qua, nên bỏ tiền thuê cô đóng giả bạn gái

 

Tôi giới thiệu cô với gia đình, bạn bè, để cô từng bước bước vòng tròn của . Tôi cho tất cả rằng thích cô . Ngay cả khi cô vẫn còn ngốc nghếch tưởng rằng chỉ là chủ thuê của cô .

 

Tôi cố gắng dành hết sự dịu dàng và quan tâm cho cô , hy vọng chút thiện cảm từ cô

 

Tôi bày một kế hoạch lớn như vốn định cùng em đ.á.n.h một trận chiến trường kỳ. Vậy mà cô bảo rằng thích một thì quyết đoán một chút. 

 

Được thôi. Vậy thì sẽ quyết đoán, nhưng dường như cô sợ hãi. Đã vài nhận thực chất cô cũng rung động với , chỉ là cô che giấu cảm xúc đó quá

 

Hóa , cô cảm thấy cách giữa chúng quá lớn, là vực thẳm thể bước qua. Lúc đó, tim thắt vì đau. Cô gái ngốc của chắc chắn chịu nhiều khổ cực mới trở nên nhạy cảm như .

 

3

 

Tôi thể đợi thêm nữa, để cô từng bước rơi cái bẫy dịu dàng của

 

Tôi nhào ngay lòng , sẽ giải quyết khó khăn cho cô , cô chỉ cần vui vẻ làm một hạnh phúc suốt đời là đủ. Vậy mà cô bỏ trốn. Tôi mất bao nhiêu ngày mới tìm thấy cô .

 

bắt gặp cảnh cô chủ nợ truy đuổi, lúc đó vô cùng giận dữ, tại làm khổ một cô gái như chứ? 

 

Tôi chút oán hận , thậm chí cả bố khuất của cô nữa. Con gái của họ sống chẳng hề chút nào. Tôi xông lên đ.á.n.h những kẻ đó dắt tay cô chạy trốn. Tôi bảo với cô rằng chẳng hề cao cao tại thượng như vẻ bề ngoài, xung quanh khi còn nguy hiểm hơn cô

 

Tôi hỏi cô dám bước thế giới của . Khoảnh khắc cô trả lời "dám", thậm chí .

 

Tôi thầm hứa với em trong lòng, nhất định, nhất định sẽ bảo vệ cô thật . Một đời bình an. 

 

Thật may, thật may là Lương Niệm cũng thích . Cuối cùng cô cũng mở cánh cửa lòng bấy lâu nay đóng chặt để bước . Một khi thì cả đời sẽ chẳng bao giờ bước nữa. 

 

Tôi cùng Lương Niệm yêu đến già, dùng hết thảy thứ trong đời để yêu cô , che mưa chắn gió cho cô

 

Một cô gái bao giờ đáng chịu khổ. Cô xứng đáng tận hưởng sự lãng mạn suốt đời từ yêu.

 

(Hết)

 

Loading...