Sau đêm trò chuyện đó, thứ giữa và Trần Minh Quân dần đổi. Không là một sự biến đổi đột ngột, kỳ diệu như trong cổ tích, mà là một quá trình chậm rãi, cần mẫn, như cách một cái cây đ.â.m chồi nảy lộc mùa đông dài. Chúng bắt đầu giao tiếp nhiều hơn, còn những lặng ngột ngạt những lời xã giao vô nghĩa. Anh chủ động kể cho về công việc, về những dự định của , và lắng những chia sẻ của về cuộc sống, về bé An Khang.
Tôi vẫn tin tưởng ngay lập tức, những vết thương lòng thể lành chỉ một đêm. cho một cơ hội, và phụ lòng . Anh bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho gia đình. Mỗi buổi sáng, đều thức dậy sớm để chơi với An Khang, tã, pha sữa, và bế con dạo trong vườn. Những hình ảnh đó khiến trái tim ấm áp lạ thường. Tôi thấy một cha, một chồng thực sự trong , còn là hình ảnh lạnh lùng, xa cách ngày nào.
Anh cũng thường xuyên đưa khám sức khỏe định kỳ sinh, và luôn kiên nhẫn chờ đợi dù bệnh viện đông đúc đến mấy. Anh còn bận rộn đến mức thể điện thoại của . Mỗi khi vấn đề gì, đều gọi điện hỏi thăm, hoặc chạy về nhà ngay lập tức. Những hành động nhỏ nhặt đó, tưởng chừng đơn giản, nhưng ý nghĩa lớn đối với . Chúng chứng minh rằng thực sự quan tâm, thực sự bù đắp cho .
Một buổi tối, khi An Khang ngủ say, chúng trong phòng khách, cùng xem một bộ phim. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay , đan những ngón tay của tay . "Vy An," gọi, giọng của trầm ấm và đầy tình cảm. "Anh làm em đau khổ nhiều. Anh mong em tha thứ cho ngay lập tức. sẽ cố gắng mỗi ngày, để chứng minh tình yêu của dành cho em và con." Anh , ánh mắt đầy sự chân thành và hối .
Tôi , một nụ nhẹ nở môi. "Em còn giận nữa. Em hiểu những gì trải qua. Chúng hãy cùng xây dựng , từ đầu, ?" Anh gật đầu, ánh mắt sáng lên. "Được. Chúng sẽ cùng ." Chúng thêm lời nào, chỉ im lặng nắm tay , cùng xem phim. Trong khoảnh khắc đó, cảm thấy một sự bình yên lạ thường, một sự gắn kết sâu sắc mà đây từng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ba-thang-sau-bua-tiec/chuong-10.html.]
Cuộc sống của chúng dần quỹ đạo. Chúng còn sống như hai xa lạ cùng một mái nhà. Chúng trở thành một gia đình thực sự, một gia đình mà từng mơ ước. Bé An Khang lớn lên trong vòng tay yêu thương của cả bố và . Thằng bé thông minh và lanh lợi, luôn mang tiếng và niềm vui cho chúng . Nhìn con lớn lên khỏe mạnh, cảm thấy khó khăn, đau khổ đều xứng đáng.
Quan hệ của với bố chồng cũng trở nên thiết hơn. Ông Trần Gia Lập còn lạnh lùng như , ông thường xuyên hỏi han , và mực yêu thương An Khang. Bà Mai Lan thì vẫn luôn là chồng tuyệt vời, luôn ủng hộ và giúp đỡ trong việc. Tôi cảm thấy thật may mắn khi một gia đình thứ hai ấm áp như .
Tuy nhiên, chúng quên quá khứ. Chúng thường xuyên nhắc nhở về những bài học học từ những hiểu lầm và khó khăn. Chúng rằng, một mối quan hệ bền vững cần xây dựng sự tin tưởng, sự thấu hiểu và sự chia sẻ. Chúng còn giấu giếm bất cứ điều gì, và luôn cố gắng lắng , thấu hiểu đối phương.
Bầu trời Hải Giang vẫn xanh, và những tia nắng vẫn ấm áp. Cuộc đời rẽ sang một hướng khác, một hướng mà từng tưởng tượng. Từ một cuộc hôn nhân gượng ép, tình yêu, chúng tìm thấy , tìm thấy hạnh phúc thật sự. Tôi tương lai sẽ , nhưng tin rằng, với tình yêu, sự thấu hiểu và sự kiên trì, chúng thể vượt qua khó khăn. Chúng sẽ cùng xây dựng một tương lai tươi sáng cho con trai của chúng , một tương lai đầy ắp tiếng và tình yêu thương. Chúng sẽ là một gia đình trọn vẹn, một gia đình hạnh phúc.
Tôi Trần Minh Quân, đang bế An Khang, chơi đùa cùng con. Nụ môi rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy tình yêu thương. Tôi , chọn đúng. Tôi cho một cơ hội, và chứng minh rằng xứng đáng với cơ hội đó. Tôi cảm thấy một sự bình yên sâu sắc trong lòng. Cuộc đời , từ giờ phút , sẽ còn là một chuỗi ngày cô đơn và trống rỗng nữa. Nó sẽ là một hành trình đầy ắp tình yêu, hạnh phúc và sự gắn kết. Tôi sẽ sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, từng ngày, bên cạnh những yêu thương nhất. Và đó là tất cả những gì cần. Cuộc đời thể khó khăn, nhưng tình yêu sẽ luôn là ánh sáng dẫn lối cho chúng .