Sau vụ rình rập bể bánh xe nhục mặt, tưởng thứ sẽ kết thúc ở đó. bà nội vốn kiểu rút lui trong âm thầm.
Hôm , mở mắt , thấy bà chễm chệ bàn ăn, tay cầm điện thoại, mắt long lanh như tìm thấy chân lý.
Tôi dụi mắt, giọng khàn khàn.
"Nội… sáng sớm bà đây làm gì?"
Bà giơ điện thoại lên cao, giọng dõng dạc.
"Tao đang bình luận. Clip hôm qua tao livestream lên hơn năm chục ngàn lượt xem."
Tôi hoảng hốt.
"Trời đất… năm chục ngàn!"
Mẹ bưng ly cà phê thì suýt đánh rơi.
"Cái gì? Năm chục ngàn coi cảnh bà rình rập ?"
Bà nội hất tóc giả, gương mặt đầy tự hào.
" . Tao giờ nổi tiếng ."
Tôi che mặt rên rỉ.
"Con xin phép dọn qua xóm khác sống…"
Bà nội lướt điện thoại, giọng run run vì phấn khích.
"Mày , mấy đứa bình luận khen tao dũng cảm, gọi tao là 'Hiệp sĩ diệt tra nam'!"
Tôi mém sặc nước miếng.
"Cái tên gì … hãi quá."
Mẹ đập tay xuống bàn.
"Bà tui nè. Từ nay bà dẹp mấy vụ livestream vạch mặt giùm tui. Cả xóm đang bàn tán rùm trời."
Bà nội nhướng mày.
"Kệ tụi nó. Tao làm vì công lý."
lúc đó, chuông điện thoại reo inh ỏi.
Bà nội bấm , giọng trang trọng.
"Alo. Bà Hai Bông ."
Tôi nhón dỏng tai lên lén.
"…Dạ, tui là phóng viên tờ Nhật Báo Phường… bà là nhân vật chính trong vụ livestream diệt tra nam… chúng phỏng vấn…"
Bà nội trố mắt.
"Phỏng… phỏng vấn hả?"
"Dạ đúng. Bà thể chia sẻ cảm xúc và kinh nghiệm cho độc giả ?"
Mẹ ngã phịch xuống ghế.
"Trời ơi… nhục quá…"
Nửa tiếng , bà nội quần áo chỉnh tề, son đỏ chót, đầu đội thêm cái nón rộng vành sặc sỡ, hí hửng chuẩn quán cà phê gặp phóng viên.
Tôi lẽo đẽo theo , tay ôm tập tài liệu bà bắt chuẩn .
Mẹ bệt sàn, tay bưng mặt.
"Mai mốt khỏi chợ… khỏi siêu thị… khỏi ai nữa…"
Quán cà phê nhỏ xíu mà chen chúc hơn chục tò mò hóng chuyện. Phóng viên trẻ mặt non choẹt, tay run run cầm cuốn sổ ghi chép.
"Chào bà Hai… tui hân hạnh phỏng vấn bà."
Bà nội nghiêm nghị khoanh tay.
"Tui sẵn sàng. Cậu hỏi ."
Phóng viên lật sổ, giọng kính cẩn.
"Động lực nào khiến bà quyết định livestream vạch mặt ông Hưng?"
Bà nội hắng giọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ba-noi-toi-la-hot-girl/chuong-6.html.]
"Vì tao thể chịu cảnh phụ nữ tuổi xế chiều cứ đàn ông lừa hoài mà ai dám . Tao lên tiếng tất cả."
Quán cà phê vỗ tay rào rào.
Tôi chui rúc trong góc, mong biến thành hạt bụi.
Phóng viên tiếp tục.
"Bà nghĩ hành động của bà sẽ ảnh hưởng danh dự gia đình ?"
Bà nội hất mặt.
"Tao sợ mất danh dự. Tao sợ mất sổ đỏ thôi."
Cả quán lăn lộn.
Tôi thở dài.
Vậy mà bà cứ bảo tao clip 'vì công lý'…
Khi cuộc phỏng vấn kết thúc, phóng viên xin chụp hình kỷ niệm.
Bà nội kéo cạnh, miệng tươi rói.
"Con đây chụp chung. Mốt báo đăng cho oách."
Tôi cứng họng.
"Con… con liên quan…"
"Im. Mày là trợ lý chính thức của tao."
Hôm , bài báo lên trang nhất.
Tít lớn in đậm:
"Hiệp sĩ diệt tra nam U80 – Bà Hai Bông và cuộc chiến đòi công lý"
Mẹ tờ báo, mặt xanh như tàu lá.
"Trời đất… bữa nay khỏi buôn bán gì nữa, ai cũng mặt …"
Bà nội tự hào giơ báo lên khoe hàng xóm.
"Đó thấy ! Tao già lẩm cẩm. Tao là tiên phong!"
Ngay tối hôm đó, group Zalo "Liên Minh Hot Girl U80 Báo Thù" tăng lên hơn bảy chục thành viên.
Cô Mười toe.
"Bà Hai nổi tiếng . Nay tui chợ mua cá mà ai cũng hỏi xin kết bạn."
Cô Sáu vỗ tay.
"Chúng tận dụng thời cơ phát triển phong trào!"
Dì Tư gật gù.
"Hay làm áo đồng phục. In mặt bà Hai ngay ngực."
Tôi mém ngã đất.
"Mấy bà thôi giùm con… còn chút liêm sỉ cuối cùng!"
hết.
Sáng hôm , một phóng viên khác gọi điện, mời bà nội tham gia talkshow truyền hình địa phương.
Bà nội bấm loa ngoài, giọng phấn khích.
"Thiệt hả? Talkshow luôn hả?"
"Dạ… chúng mời bà chia sẻ câu chuyện."
Mẹ ôm đầu rên.
"Không… … tui chịu nổi nữa…"
Bà nội siết chặt điện thoại, mắt sáng long lanh.
"Tao đồng ý! Tối mai tao lên sóng!"
Tôi thụp xuống sàn, mồm há hốc.
Lạy trời… drama khi nào mới dứt!