Bà nội cay nghiệt - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-06-13 15:17:30
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiếng la ó, chất vấn và tiếng khóc lóc từ ngôi nhà cấp bốn vọng lại sau lưng, nhưng chúng tôi không dừng lại. Tôi kéo tay mẹ, bước nhanh qua sân, ra khỏi cánh cổng gỗ cũ kỹ. Không ai quay đầu nhìn lại. Thế giới phía sau cánh cổng ấy giờ đây chẳng còn gì để lưu luyến.

Chúng tôi đi bộ một đoạn dài trên con đường đất nhỏ, bụi đỏ bay lên theo mỗi bước chân. Không khí ban đầu im lặng, chỉ có tiếng gió xào xạc qua hàng tre và tiếng côn trùng kêu inh ỏi. Sự hỗn loạn vừa diễn ra vẫn còn đọng lại trong tâm trí, như một đám mây đen lơ lửng.

Ra đến đường lớn, mẹ lấy điện thoại ra gọi taxi. Tay vẫn còn run nhẹ. Lúc này, tôi mới dám thở hắt ra một hơi dài. Cả người như vừa trút được một gánh nặng khổng lồ.

Chiếc taxi màu xanh quen thuộc của hãng Mai Linh dừng lại. Hai mẹ con lên xe, ngồi tựa vào ghế sau. Sự căng thẳng ban đầu dần tan biến, nhường chỗ cho một cảm giác mệt mỏi rã rời nhưng kèm theo đó là sự nhẹ nhõm.

Tôi nhìn sang mẹ. Bà đang nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm, khẽ gọi.

- Mẹ, mẹ ổn không?

Mẹ quay sang nhìn tôi. Nụ cười xuất hiện trên môi bà, một nụ cười thật lòng đầu tiên trong ngày, không còn sự gượng gạo, không còn nỗi buồn che giấu.

- Mẹ ổn. Thật ra... mẹ lại thấy nhẹ nhõm lắm, con ạ. Như vừa trút được hết mọi thứ vậy.

Bà nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng chứa đựng sự chân thành.

- Cảm ơn con, Minh Anh. Cảm ơn con rất nhiều.

Tôi nắm lấy tay mẹ, siết nhẹ. Bàn tay mẹ không còn run rẩy hay lạnh ngắt nữa, mà ấm áp và đầy sức sống.

- Mẹ... mẹ cũng đã biết chuyện đó rồi sao?

Tôi hỏi, giọng hơi ngập ngừng. Chuyện về bố, về hai người phụ nữ kia.

Mẹ gật đầu khẽ.

- Mẹ biết chứ. Biết từ lâu rồi. Mẹ không mù quáng đến mức không nhận ra. Chỉ là...

Bà dừng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ba-noi-cay-nghiet/chuong-6.html.]

- ...chỉ là mẹ không dám đối mặt. Sợ gia đình tan vỡ. Sợ con phải chịu cảnh bố mẹ ly hôn. Rồi lại sợ... sợ cả sự cười chê, áp lực từ bên nhà nội nữa. Mẹ đã quá quen với việc nhẫn nhịn, cố gắng giữ cho mọi thứ yên ổn.

Giọng bà trầm xuống, đầy nỗi buồn của những năm tháng chịu đựng.

- Mẹ cứ nghĩ... cứ nghĩ mình cố gắng một mình thì mọi chuyện sẽ qua đi. Hoặc là ông ấy sẽ thay đổi. Nhưng không, ông ấy không bao giờ thay đổi. Chỉ có mẹ ngày càng mệt mỏi hơn.

Tôi nghe mẹ nói, thấy tim mình đau thắt lại. Bà đã cô đơn và mạnh mẽ đến nhường nào khi phải tự mình gánh vác tất cả, cả gánh nặng cơm áo lẫn gánh nặng của một cuộc hôn nhân đổ vỡ từ bên trong.

- Nhưng hôm nay... - mẹ quay lại nhìn tôi, ánh mắt bà giờ đây tràn đầy quyết tâm. - Con đã nói ra tất cả. Con là 'giọt nước tràn ly', nhưng cũng là 'chìa khóa' giải thoát cho mẹ. Mẹ không muốn sống cuộc sống như thế này nữa. Không muốn cứ mãi cúi đầu chịu đựng sự coi thường từ họ, và sự thờ ơ của bố con.

Bà hít một hơi sâu, nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nói rõ ràng và kiên định.

- Mẹ sẽ ly hôn.

Tôi mỉm cười, nụ cười của sự đồng tình và ủng hộ tuyệt đối, siết c.h.ặ.t t.a.y mẹ hơn nữa.

- Con ủng hộ mẹ. Hoàn toàn ủng hộ. Mẹ không làm gì sai cả.

Hai mẹ con ngồi trong taxi, nói chuyện về tương lai. Về việc mẹ sẽ làm thế nào sau khi ly hôn. Mẹ không chút lo lắng. Bà nói về công việc kinh doanh online của mình, về những đơn hàng ngày càng nhiều, về những khách hàng thân thiết, về những dự định mở rộng sắp tới.

- Họ nói mẹ 'ăn bám vô dụng'. Nhưng họ đâu biết, chính cái công việc 'ăn bám' ấy lại nuôi sống cả gia đình này. Và giờ, nó đủ sức để mẹ tự lo cho bản thân và cho con một cuộc sống tốt đẹp. Mẹ không cần ai ban ơn hay chu cấp cả.

Giọng bà đầy tự tin và kiêu hãnh. Tôi nhìn mẹ, thấy một người phụ nữ hoàn toàn khác so với dáng vẻ cam chịu ở nhà nội. Đây mới là mẹ tôi, mạnh mẽ và bản lĩnh.

Chiếc taxi dừng lại trước tòa chung cư nơi hai mẹ con sống. Bầu trời đã ngả màu hoàng hôn.

Trở về căn hộ quen thuộc, không khí ấm áp và yên bình bao trùm lấy chúng tôi. Mẹ đi thẳng vào phòng làm việc nhỏ của bà. Bà ngồi xuống trước máy tính, mở màn hình lên. Ánh sáng xanh từ màn hình chiếu lên gương mặt bà, làm nổi bật nụ cười. Bà bắt đầu kiểm tra đơn hàng, trả lời tin nhắn khách hàng. Tiếng lách cách của bàn phím vang lên đều đặn.

Tôi đứng ở cửa phòng, lặng lẽ nhìn mẹ đang làm công việc mà nhà nội gọi là 'chơi không ngồi rồi', công việc mà bố cô phớt lờ. Nhưng chính công việc ấy đã cho mẹ cô sự tự chủ, danh dự và giờ đây là sự giải thoát.

Tuệ Lâm hay cười😁

Tôi khẽ mỉm cười. Ánh nắng cuối ngày chiếu vào căn phòng, tô điểm thêm sự rạng rỡ trên gương mặt mẹ. Tôi biết, mình đã làm đúng. Chúng tôi đã bước ra khỏi bóng tối, hướng về phía ánh sáng.

Loading...