Bà nội cay nghiệt - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-06-13 15:17:29
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

- Bà gọi mẹ con là 'ăn bám vô dụng' á?

Tôi lặp lại cụm từ đó, mỗi chữ như một viên đá ném vào mặt hồ phẳng lặng.

- Vậy thì người kiếm tiền nuôi cả cái nhà này, nuôi cả người chồng 'công chức' chỉ biết xin tiền của vợ…

Tôi ngừng lại, nhìn thẳng vào bố đang đứng run rẩy ở hiên nhà.

- ...thì bà gọi là gì?

Cả căn nhà nội chìm trong một làn sóng sửng sốt mới. Họ không ngờ tôi lại dám nói những lời ngạo mạn và hỗn láo đến mức này. Bà Nội trừng mắt nhìn tôi, miệng mấp máy như muốn phản bác nhưng không thốt nên lời.

Tôi không đợi câu trả lời, quay hẳn người về phía bố, ánh mắt tôi như xuyên thấu lớp vỏ bọc 'người chồng tốt' mà ông vẫn cố gắng duy trì.

- Còn bố. Bố thấy mẹ con bị sỉ nhục như vậy mà bố im lặng? Cúi gằm mặt xuống giả vờ như không nghe thấy?

Giọng tôi tăng thêm vài phần sắc lạnh.

- Bố nghĩ bố là người chồng tốt, người con hiếu thảo lắm à?

Bố tôi lùi lại một bước, gương mặt tái mét như cắt không còn giọt máu. Ông lắp bắp, cố gắng nói điều gì đó nhưng cổ họng như nghẹn lại.

- Con... con đừng...

- Đừng gì? - tôi ngắt lời ông một cách tàn nhẫn. - Đừng vạch trần bộ mặt thật của bố sao?

Tôi bước thêm một bước về phía ông, khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại.

Tuệ Lâm hay cười😁

- Trong khi mẹ con đầu tắt mặt tối kiếm tiền, cả ngày ôm điện thoại, cúi lưng đóng hàng đến đau cả xương sống... bố đang làm gì?

Cô nhìn quanh một lượt những gương mặt hiếu kỳ, tò mò của họ hàng nhà nội.

- Bố đang bận... ngoại tình.

Cú sốc lan tỏa. Một tiếng xì xào nổi lên trong đám người nhà nội, nhanh chóng lớn dần thành những tiếng bàn tán không tin nổi. Bà Nội trợn mắt, lồng n.g.ự.c phập phồng.

- Mày... mày nói láo!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ba-noi-cay-nghiet/chuong-5.html.]

Bà gào lên, cố gắng phủ nhận sự thật phũ phàng.

Tôi cười lạnh.

- Nói láo? Có cần con cho bà và mọi người xem bằng chứng không? Điện thoại 'công việc' bí mật của bố con ấy, chắc hẳn lưu giữ không ít tin nhắn yêu đương mặn nồng với 'đồng nghiệp' đâu nhỉ?

Tôi nhìn thẳng vào bố, ánh mắt đầy sự khinh bỉ. Ông ôm lấy đầu, lắc mạnh, như muốn xua đi những lời tôi vừa nói.

- Và không chỉ một người đâu nhé.

Tôi tiếp tục, giọng nói như tiếng chuông báo tử vang vọng khắp sân.

- Là hai người phụ nữ. Hai tổ ấm 'bí mật' khác mà bố con vun vén.

Tôi dừng lại, cho lời nói của mình có đủ sức nặng. Rồi nói ra chi tiết cuối cùng, đòn chí mạng giáng thẳng vào niềm kiêu hãnh trọng nam khinh nữ của Bà Nội và cả gia tộc này.

- Và điểm chung của cả hai người họ là gì?

Tôi cười, một nụ cười không chút hơi ấm.

- Đều đẻ ra...

Cô nhấn mạnh từng chữ.

- ...CON GÁI!

Cú sốc lan tỏa như một làn sóng thần. Bà Nội 'a' lên một tiếng thất thanh, lảo đảo suýt ngã xuống bậc thềm. Bà Trưởng tộc danh giá, người luôn tự hào về con trai công chức 'đàng hoàng', người luôn coi thường đàn bà con gái, giờ đây biết tin con trai mình không chỉ ăn bám vợ còn ngoại tình, có con rơi... và cả hai đều là con gái! Niềm tin, sự kiêu hãnh, tất cả đều sụp đổ trong chốc lát.

Các bác dâu, những người vừa mới hùa nhau cười nhạo mẹ tôi, giờ đây há hốc mồm, không nói nên lời. Vẻ mặt họ từ hả hê chuyển sang ngỡ ngàng, rồi ghê tởm, thậm chí là giận dữ. Đối với họ, việc bố tôi có con rơi đã là một nỗi ô nhục, lại còn là con gái... Nó đi ngược lại mọi thứ họ tin tưởng, mọi sự mong chờ về một đứa cháu đích tôn để 'nối dõi tông đường' mà họ vẫn trông chờ vào bố tôi.

Trong khi cả nhà nội hỗn loạn, tiếng xì xào, kinh ngạc, giận dữ bắt đầu bùng lên như một cái chợ vỡ, mẹ đứng bên cạnh tôi, sau phút đầu bất ngờ, bỗng thở phào một tiếng rất khẽ. Tôi cảm nhận được vai mẹ mềm nhũn ra. Rồi, một điều khiến tôi sững sờ, khóe môi mẹ khẽ nhếch lên thành một nụ cười. Rất nhẹ, rất khó thấy, nhưng đó là một nụ cười thật lòng. Nụ cười của sự nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng ngàn cân bấy lâu đè nặng.

- Hoá ra con đã biết.

Bố không còn đứng vững được nữa. Ông ngã quỵ xuống bậc thềm, hai tay ôm lấy đầu, vẻ mặt tuyệt vọng.

Tiếng la hét, chất vấn, và tiếng khóc lóc của Bà Nội bắt đầu vang lên từ trong nhà. Mọi thứ đã vỡ lở. Không còn gì để che giấu hay chối cãi nữa.

Gia đình nhà nội chìm trong hỗn loạn. Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ, bàn tay mẹ tuy nhỏ bé nhưng giờ đây lại truyền cho tôi một sức mạnh kỳ lạ. Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt, biết rằng thời điểm để kết thúc tất cả đã đến. Chúng tôi không thuộc về nơi này. Và mẹ tôi, cuối cùng, cũng đã có thể bước ra khỏi cái lồng chật hẹp của cuộc hôn nhân và gia đình độc hại này.

Loading...