Mẹ vừa bước chân về phía gian bếp nhỏ, dáng người gầy gò chuẩn bị lẫn vào bóng tối và mùi dầu mỡ, tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. Một luồng khí nóng chạy dọc sống lưng. "Đủ rồi!" Tiếng gào thét vang vọng trong đầu tôi.
Tôi đứng phắt dậy từ bàn ăn chính. Ghế bị kéo mạnh tạo ra tiếng động chói tai vang khắp căn phòng, thu hút mọi ánh mắt. Tất cả mọi người trên bàn, từ Bà Nội đang ngồi ung dung ở đầu bàn đến bố và các cô chú, đều ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên xen lẫn khó chịu. Ánh mắt họ như muốn hỏi: "Con ranh này làm cái gì thế?"
Tôi bước nhanh, đi thẳng về phía mẹ, nắm lấy cánh tay bà. Tay mẹ lạnh ngắt. Giọng tôi đanh lại, rõ ràng và dứt khoát, không cho phép bất kỳ sự phản kháng nào.
- Mẹ không cần ngồi dưới bếp. Mẹ ăn cùng con trên này.
Tuệ Lâm hay cười😁
Lời nói của tôi như gáo nước lạnh tạt vào sự hài lòng của Bà Nội. Bà cau mày, vẻ mặt biến sắc nhanh chóng.
- Mày nói cái gì đấy con ranh?
Bà gằn giọng, chỉ tay vào tôi.
- Người lớn đang nói chuyện, mày xía vào làm gì? Tao bảo mẹ mày xuống bếp! Ở trên này không có chỗ cho loại như nó!
Câu nói cuối cùng như lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m thẳng vào tim tôi. "Loại như nó"? Mẹ tôi, người phụ nữ hiền lành, tảo tần, vợ của con trai bà, mẹ của cháu gái bà, lại bị gọi là "loại"?
Tôi quay sang, đối diện trực tiếp với Bà Nội và những gương mặt đang ngạc nhiên, xì xào ở bàn ăn. Sự khinh miệt trong mắt họ như kim châm, nhưng tôi không lùi bước. Tôi nhìn thẳng vào Bà Nội, rồi lướt qua các bác dâu đang há hốc mồm, các chú đang cau mày khó hiểu. Giọng tôi vang lên, mang theo sự lạnh lẽo và thách thức, rõ ràng đến từng chữ.
- Bà và các bác nhầm rồi.
Tôi nói, dừng lại một chút, cho lời nói của mình ngấm vào không khí.
- Mẹ con không hề 'ăn không ngồi rồi'. Mẹ con làm việc.
Một tiếng xì xào nhỏ nổi lên. Chắc họ nghĩ tôi đang cố gỡ gạc cho mẹ. Nhưng câu tiếp theo của tôi khiến tất cả phải im bặt.
- Và số ti ền mẹ con kiếm được mỗi tháng...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ba-noi-cay-nghiet/chuong-3.html.]
Tôi nhìn thẳng vào bố, người đang bắt đầu đỏ mặt tía tai.
- Gấp ba, bốn lần lương công chức của bố con! Ngay cả bữa ăn hôm nay cũng là tiền của mẹ con bỏ ra đấy.
Cả căn phòng ch ết lặng. Không gian dường như đặc lại. Mọi âm thanh, mọi tiếng xì xào đều biến mất. Chỉ còn lại những đôi mắt mở to, những cái miệng há hốc không thể khép lại.
Bà Nội như không tin vào tai mình. Gương mặt bà trắng bệch, nụ cười đắc ý ban nãy biến thành sự sững sờ tột độ. Các bác dâu, những người vừa cười cợt, chế giễu mẹ tôi, giờ đây nhìn nhau, vẻ mặt từ ngỡ ngàng chuyển sang khó tin, rồi ánh lên vẻ ghen tỵ, tức tối. "Sao có thể?", "Thật à?", "Nó nói thật đấy à?" Vô số câu hỏi không thành lời vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
Bố tôi, gương mặt đỏ bừng như gấc, lắp bắp, cố gắng phá vỡ sự im lặng đáng sợ.
- Minh Anh! Con... con nói bậy bạ gì thế! Ai dạy con ăn nói hỗn hào vậy hả?!
Giọng ông run run, đầy vẻ sợ hãi và hoảng loạn. Sợ hãi sự thật bị phơi bày. Sợ hãi bộ mặt "trụ cột gia đình" bấy lâu ông gồng lên sẽ sụp đổ.
Mẹ đứng cạnh tôi, bàn tay bà đang nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi. Tôi cảm nhận rõ ràng sức lực từ bàn tay ấy. Ban đầu bà cũng ngỡ ngàng, nhưng khi tôi nói ra con số thu nhập, đôi mắt bà sáng lên, tràn đầy biết ơn và cả một chút gì đó rất kiêu hãnh, rất tự hào. Nụ cười gượng gạo ban nãy biến mất, thay vào đó là một nét mặt kiên định và mạnh mẽ. Có lẽ mẹ sẽ không nhẫn nhịn nữa. Trước kia bà từng nghĩ năm về 1-2 lần đều có thể chịu được. Nào ngờ ngày một quá đáng.
Tôi không thèm nhìn bố, quay sang mẹ, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều so với lúc tôi nhìn Bà Nội và những người khác.
- Mẹ, mình về thôi.
Tôi nói, giọng đủ nhẹ để chỉ hai mẹ con tôi nghe thấy, đủ dứt khoát để mẹ hiểu rằng tôi không hỏi ý kiến, mà là một quyết định. Tôi kéo nhẹ tay mẹ, dẫn bà đi. Mẹ không phản kháng, bà nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, bước theo.
Chúng tôi bước qua những gương mặt vẫn còn đờ đẫn, những ánh mắt hỗn độn đủ loại cảm xúc: sốc, giận dữ, ghen ghét, tò mò... Chúng tôi bước qua sự im lặng nặng nề của bố, người vẫn đang đứng đó, bất lực.
Chúng tôi đi thẳng ra cửa, bỏ lại phía sau căn nhà cấp bốn cũ kỹ và những con người đang chìm trong sự hỗn loạn do lời nói của tôi gây ra. Sự thật, dù chỉ là một phần nhỏ, cũng đủ sức tàn phá.
Khi hai mẹ con vừa đặt tay lên cánh cổng gỗ cũ kỹ, chuẩn bị bước ra, giọng nói sắc lạnh và độc địa của Bà Nội bỗng gào lên từ trong nhà, xuyên qua lớp không khí đặc quánh, đầy sự tức tối và phẫn nộ.
- Mày đi đi! Giống y mẹ mày! Một lũ ăn bám, vô dụng! Tao không có loại con dâu, cháu gái hỗn láo như chúng mày!