Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Bữa cơm thịnh soạn được dọn ra. Bàn chính bày biện đủ các món: gà luộc, nem rán, canh măng, cá kho... Tất cả đều là công sức của những người phụ nữ trong nhà, bao gồm cả mẹ tôi. Bà ngồi vào vị trí chủ tọa, gương mặt giãn ra đầy vẻ hài lòng.
Khi mọi người chuẩn bị yên vị, bà lên tiếng.
- Thu Hoài này. Cô xuống bếp ăn rồi giúp các cô chú chuẩn bị thêm đồ đi nhé, ở đây đông người rồi.
Bà chỉ tay về phía gian bếp nhỏ, nơi có một chiếc bàn con lỉnh kỉnh vài đĩa rau, đĩa dưa cà.
Tuệ Lâm hay cười😁
Mẹ đang định kéo ghế ngồi xuống bàn chính thì khựng lại. Nụ cười trên môi bà tắt hẳn, nét mặt thoáng qua một nỗi buồn rất khẽ, rồi bà cúi đầu.
- Dạ.
Các bác dâu như được dịp. Bác Mai liền nhanh nhảu.
- Đúng rồi đấy em ạ. Ngồi dưới đấy cho thoải mái. Trên này chật quá rồi.
Bác Đào cũng hùa theo.
- Ừ, dưới bếp thoáng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ba-noi-cay-nghiet/chuong-2.html.]
Bố đang định ngồi xuống ghế, nghe vậy thì chỉ liếc mẹ một cái, rồi cúi mặt xuống, giả vờ như không nghe thấy gì. Ông ung dung ngồi vào bàn chính, cầm đũa lên.
Tôi nhìn cảnh tượng đó, thấy tim mình như bị ai đó bóp nghẹt. Mẹ tôi, người đã cùng chuẩn bị những món ăn ngon này, người đã bỏ ra cả công sức lẫn tiền bạc để có một mâm cỗ như thế này (tôi biết mẹ đã đóng góp phần lớn chi phí), lại bị đối xử như người ngoài. Bà lặng lẽ định đi xuống bếp, dáng người nhỏ bé trong bộ quần áo đơn giản nhìn thật đáng thương.
Một người bác dâu khác, có lẽ thấy mẹ tôi đi chậm, liền thêm lời châm chọc.
- Ôi dào. Phụ nữ ở nhà thì chỉ có việc ăn với tiêu tiền của chồng thôi chứ làm được gì nặng nhọc đâu mà sợ ngồi bếp. Ngồi đâu chả được.
Câu nói như một liều thuốc độc. Cả bàn ăn, trừ tôi và mẹ, đều cười rộ lên. Tiếng cười giòn tan, hả hê. Tôi thấy nụ cười đắc ý trên môi Bà Nội. Bà nhìn mẹ tôi, ánh mắt đầy sự khinh miệt, như thể mẹ chỉ là một kẻ ăn bám vô giá trị.
Tôi cảm thấy m.á.u nóng dồn lên não. Toàn thân tôi như đang bốc cháy. Tôi nhìn nụ cười hùa theo của các bác dâu, ánh mắt bàng quan của các chú. Rồi tôi nhìn sang bố. Ông vẫn ngồi yên đó, cúi gằm mặt xuống, như thể mọi chuyện không liên quan đến ông. Sự im lặng của ông còn đáng ghét hơn cả lời chửi rủa của Bà Nội. Nó thể hiện sự hèn nhát, sự vô tâm và ích kỷ của một người chồng, người cha.
"Ăn bám vô dụng?"
"Tiêu tiền của chồng?"
Họ đâu biết, số tiền mẹ tôi kiếm được từ công việc bán hàng online mà họ cho là "ngồi chơi không rồi" ấy, còn gấp ba, bốn lần cái gọi là "lương công chức ổn định, đàng hoàng" mà bố tôi vẫn tự hào. Họ đâu biết, mẹ tôi đã phải vất vả thế nào, thức khuya dậy sớm, ôm hàng, gói hàng, trả lời tin nhắn khách hàng, xử lý đủ mọi vấn đề... Tất cả chỉ để có một cuộc sống tốt hơn cho gia đình nhỏ của chúng tôi, để có tiền trang trải những khoản chi tiêu mà cái lương công chức của bố không đủ chi trả.
Tất cả nỗi uất nghẹn tích tụ bấy lâu nay như một quả b.o.m chuẩn bị phát nổ. Tôi nhìn mẹ, thấy bà đang bước chậm rãi về phía gian bếp lạnh lẽo. Dáng lưng gầy guộc ấy khiến tim tôi quặn lại.