Thẩm Giao gần như lập tức lao tới, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Nàng trừng trừng khối đá, đến cả đầu ngón tay tì bàn cũng khẽ run rẩy.
Một khối đá thể khai ngọc lớn như thế là chuyện khó tin, mà trong đống vụn bỏ ẩn giấu bảo vật còn quý giá hơn.
Thẩm Giao dám tin. Ở trong giới đổ thạch nhiều năm, nàng bao giờ gặp việc .
Thư Tình chẳng vốn rành ?
Sao vận may đến ?
Hay là… ngay từ đầu, Thư Tình che giấu thực lực?
“Thế nào? Rất may mắn đúng ?”
Bên , Thư Tình cực kỳ thản nhiên. Cô bước tới, ôm lấy eo Hoắc Vân Thành.
Hoắc Vân Thành mật khẽ búng lên má cô, trầm giọng:
“Ừ, vận khí của em khiến cũng thấy giật .”
Thực , khi viên ngọc xuất hiện, bản cũng kinh ngạc.
Thư Tình mím môi , ánh mắt lóe lên tia u ám:
“Dù loại chuyện cũng nhờ may mắn quyết định.”
Chỉ là… cô dùng một chút thủ đoạn nho nhỏ.
“Không thể nào!”
Đột nhiên, Thẩm Giao hét lớn, phắt về phía Thư Tình:
“Cô nhất định dùng thủ đoạn gì đó! Không thể như ! Trên cô mang theo máy dò gì ?”
Nói , nàng định lao đến kéo Thư Tình.
kịp chạm , ánh mắt băng lãnh của Hoắc Vân Thành khiến Thẩm Giao sững tại chỗ.
“Đã cược thì chịu.”
Thư Tình mỉm :
“Có lẽ đây là đầu tiên Thẩm tiểu thư thua nhỉ?”
“Cô…”
Thẩm Giao cực kỳ ghét ánh mắt của cô. Cảm giác như cả ván cờ đều trong lòng bàn tay Thư Tình — từ việc chọn gì, đến kết quả cuối cùng, cô đều rõ.
“Xem thắng .”
Hoắc Vân Thành ngước Phong Bách Chước. Nụ ngạo mạn của biến mất.
Hắn hít sâu, nhạt:
“Thư Tình tiểu thư đúng là giấu tài, khiến kẻ khác mở rộng tầm mắt. Không Thư Tình tiểu thư thể nể tình, giúp chọn vài khối đá ?”
Lông mày Thư Tình khẽ nhướng, đáp ngay mà sang Hoắc Vân Thành, mới :
“Hôm nay chỉ tình cờ mà thôi. Còn chuyện chọn đá giúp, Vân Thành, thấy ?”
Hoắc Vân Thành nể mặt, ôm eo cô xoay , còn cố tình vẫy tay như khiêu khích:
“Hôm nay thắng một vụ làm ăn lớn, nếu về lo ngay, lỡ khác cướp mất thì phiền. Phong tổng, chúc các chơi vui.”
Ánh mắt Phong Bách Chước trầm xuống. Khóe mắt liếc động tác của đám vệ sĩ, liền hiệu dừng .
“Hẹn gặp , Hoắc tổng.”
Nhìn bóng lưng hai rời , Thẩm Giao rốt cuộc nhịn nổi, sang trách móc Phong Bách Chước:
“Sao để họ ! Chắc chắn bọn họ dùng thủ đoạn gì đó! Nếu thì ——”
“Cô thật sự nghĩ giỏi đến thế ?”
Ánh mắt Phong Bách Chước lạnh lẽo quét qua, giọng lập tức trở nên u ám.
“Kém thì thừa nhận.”
“Ta…”
Thẩm Giao nhất thời nghẹn họng, cắn môi, cuối cùng chỉ thể trừng mắt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ba-hoac-than-phan-cua-co-da-bi-lo-thu-tinh-hoac-van-thanh/chuong-576-kem-nguoi-thi-phai-thua-nhan.html.]
Phong Bách Chước buồn để ý, bước .
“Vừa giữ Hoắc Vân Thành ?”
Truyện nhà Xua Xim
Thẩm Giao đuổi theo, vẫn cam lòng.
“Hoắc Vân Thành là hạng nào? Nếu dễ đối phó thế, còn mất công hẹn đến đây ?”
Phong Bách Chước châm một điếu thuốc, làn khói mờ che khuất ánh mắt sâu hiểm.
“Cứ tưởng Phong tổng giờ lợi hại, còn sợ gì. Không ngờ vẫn còn khiến kiêng dè.”
Thẩm Giao vốn nghẹn một bụng tức, buông lời châm chọc.
Nghe thế, Phong Bách Chước phắt đầu, bàn tay kẹp thuốc bóp chặt lấy cằm nàng, đầu ngón tay nóng bỏng gần kề má.
Hơi nóng hừng hực khiến Thẩm Giao thoáng chốc sợ hãi, sức rụt cổ lùi :
“Phong Bách Chước… định làm gì!”
“Thẩm Giao, chuyện của đến lượt cô chỉ trỏ. Nhớ rõ phận của . Có rảnh thì lo mà đá, đừng quên cô còn nợ Thư Tình một mạng.”
Thấy mắt nàng đỏ hoe vì hoảng sợ, khẽ khinh miệt, hất mạnh tay .
Chỉ cần Hoắc Vân Thành còn tồn tại, Hoắc thị chính là khúc xương khó gặm nhất.
Điều bất ngờ duy nhất với — là Thư Tình.
Thẩm Giao như kẻ thoát chết, nhưng ánh mắt lóe lên tia ác độc.
—
Bên , Thư Tình cùng Hoắc Vân Thành xe.
Trên xe, cô tựa n.g.ự.c , ngẩng mặt:
“Vậy hôm nay chắc chắn giành vụ làm ăn đó ?”
Hoắc Vân Thành dịu dàng vuốt tóc cô, trầm giọng:
“Phong Bách Chước đủ bản lĩnh đối đầu với . Tuy nắm quyền Phong gia, nhưng gốc rễ còn vững.”
Thực , khi dẫn Thư Tình đến hội trường, Hoắc Vân Thành bố trí sẵn. Dù thế nào cũng thể chịu thiệt.
“Thế thì hôm nay dẫn em để làm gì?”
Thư Tình nghiêng đầu , hiếu kỳ.
“Trước đây em từng thử chơi đổ thạch, nghĩ mang em đến.”
Anh khẽ.
Nghe , Thư Tình sững , nhớ … bỗng ngộ , vỗ trán, vòng tay ôm cổ :
“Em chỉ tiện miệng thôi, mà cũng nhớ?”
Khi đó cô chỉ thuận miệng đùa khi trêu chọc một , ai ngờ khắc ghi.
“Chỉ cần là chuyện liên quan đến em, đều nhớ.”
Anh cúi xuống hôn lên trán cô, khẽ .
Đột nhiên, như nghĩ điều gì, hỏi tiếp:
“ mà, hôm nay em làm trong đống vụn còn ngọc?”
Lần mở đá hôm nay giúp thắng lớn.
“Thực … em gian lận một chút.”
Thư Tình nghịch ngợm đảo mắt, thấy ngạc nhiên thì vội giải thích:
“ em thật sự dùng máy móc gì , chỉ là nhớ đến một , nên hỏi ông thôi.”
Ban đầu, khối đá cô chọn chính là khối mà Thẩm Giao mở , nhưng cuối cùng cướp mất.
Hơn nữa, còn một việc là chính nhờ cô làm.
Lông mày Hoắc Vân Thành khẽ chau . Thấy , Thư Tình định giải thích thêm, thì thẳng:
“Là lão Thẩm?”
Lần đến lượt Thư Tình kinh ngạc. Cô thẳng dậy, trừng mắt:
“Anh em liên hệ với lão Thẩm? Anh cũng quen ông ?”