Ánh trăng trong lòng anh - Chương 7 - hết

Cập nhật lúc: 2025-10-04 01:10:51
Lượt xem: 137

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi gạt tay .

 "Trì Châu Bạch, đừng quấy rầy nữa."

 "Bây giờ làm thấy ghê tởm."

 "Tại mời tham dự bữa tiệc gia đình?"

 Nghe giọng của Phó Thanh Thạch, kìm nụ .

 Hôm đó, Phó Thanh Thạch tin bà Trì tìm .

Phó Thanh Thạch hiểu rõ về chị gái lớn tuổi hơn .

 Anh rõ bà đang nghĩ gì.

 Phó Thanh Thạch ôm eo theo thói quen, bước đến bên cạnh bà Trì.

 Bà Trì mở to mắt, thậm chí còn quên cả việc kiểm soát biểu cảm.

 "Các , các !"

 Phó Thanh Thạch Trì Châu Bạch đang lúng túng phía .

 "Sao , cho chuyện gì xảy ?"

Trì Châu Bạch đối mặt với sự khiêu khích của Phó Thanh Thạch, nắm chặt tay.

 "Mẹ, chúng thôi."

 Bà Trì nổi giận.

 Bà lao tới định túm tóc .

 "Con quỷ quyến rũ ! Không chỉ quyến rũ con trai , giờ còn quyến rũ em trai nữa! Cô định phá hoại gia đình chúng đến mức nào nữa!"

 "Chị, đây là cô gái mà em với chị khi làm trợ giảng. Em thầm yêu cô suốt tám năm, nhưng vì Trì Châu Bạch, em giấu tình cảm trong lòng. Bây giờ Trì Châu Bạch trân trọng cô , em tay."

 Bà Trì bao giờ nghĩ rằng tình huống như .

 Bà chằm chằm một lúc lâu.

 "Cô là cứu Thanh Thạch..."

Dường như Bà Trì mất hết sức lực, còn vẻ cao ngạo như nữa.

 Bà thở dài: "Là sai..."

Ngồi xe, thể hiểu ý nghĩa trong câu của bà Trì.

 Tôi cắn chặt môi .

 Phải chăng Phó Thanh Thạch thích vì một phụ nữ cứu nhầm tưởng đó là ?

 Vô suy nghĩ khiến thể yên.

 "Đang nghĩ gì ?"

 Không từ khi nào, xe về đến nhà.

 Phó Thanh Thạch tiến gần , hít một thật sâu.

 Tôi đẩy .

 "Phó Thanh Thạch, em nghĩ nhầm . Em từng cứu . Nếu thích em vì lý do đó thì chúng nên chia tay."

 Tôi từng nghĩ rằng chỉ chút thiện cảm với Phó Thanh Thạch.

  ngờ, chỉ một câu đơn giản, nức nở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/anh-trang-trong-long-anh/chuong-7-het.html.]

 Tôi cắn môi hổ và tức giận.

 Thật hổ!

 Phó Thanh Thạch nhẹ nhàng , hôn lên khóe mắt đẫm lệ của .

 "Hóa em nghĩ về điều suốt đường ?"

 Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

 "Vậy em cứ yên tâm, nhầm . Chính em cứu thích em từ lúc đó, sớm hơn Trì Châu Bạch nhiều."

 Sau khi liên tục hỏi, cuối cùng Phó Thanh Thạch cũng kể cho tất cả.

 Hóa là chuyện xảy khi mới đại học.

 Lúc đó gặp tai nạn xe , hôm đó còn uống thuốc cảm nên đầu óc lơ mơ, thể dùng sức để thoát .

 Tôi tình cờ ngang qua và cứu .

 Tuy nhiên, lúc đó sắp trễ giờ đến trường.

 Tôi rõ mặt , cũng một lời nào.

 Sau khi cứu , gọi 120 và giao cho đường, chạy đến trường.

 Vụ việc tiếp diễn gì nữa và sớm quên nó .

 Vì , luôn nghĩ rằng đầu tiên gặp Phó Thanh Thạch là năm thứ ba đại học.

 Không ngạc nhiên khi lúc đó luôn phớt lờ các cô gái khác, luôn tìm cơ hội để làm thí nghiệm cùng .

 Tôi luôn nghĩ rằng thích nên mới làm .

 Tôi giả vờ giận dỗi: "Sao sớm tỏ tình với em, bây giờ chúng ở bên ?"

 Phó Thanh Thạch càng cảm thấy oan ức, cắn nhẹ môi của .

 "Ai với bạn bè rằng mặt đen khó ưa?"

 Tôi cố gắng nhớ , dường như chuyện đó.

 Tôi ngờ rằng lời phàn nàn vu vơ của lúc đó khiến Phó Thanh Thạch nhớ mãi trong nhiều năm.

 Trái tim cảm thấy chua xót và nghẹn ngào.

 Tôi chọc n.g.ự.c .

 "Xin Phó Thanh Thạch, nếu vì em, cũng sẽ ..."

 Anh và véo má .

 "Vậy em dùng nửa đời còn của để bù đắp cho nhé?"

 Trong chốc lát, tim đập thình thịch.

 "Phó Thanh Thạch, ..."

 Phó Thanh Thạch quỳ một gối xuống, lấy một chiếc nhẫn từ trong ngực.

 "Trương Vọng Nguyệt, em lấy nhé?"

 Tôi đưa tay .

 "Được, em đồng ý."

 Chúng mỉm , cần lời cũng đủ để bày tỏ muôn vàn suy nghĩ trong lòng.

-hết-

Loading...