Cả đoàn làm phim đợi nhiều ngày, cuối cùng cũng chờ thời tiết khắc nghiệt.
Tôi bến tàu, lắng báo cáo của công nhân, vai run lẩy bẩy, cố gắng vịn cột buồm.
Tàu lật, thủy thủ mất tích, công nhân nghỉ việc, sản phẩm thể giao đúng hẹn.
Trong thời đại đó, mỗi một sự việc, mỗi một biến cố đều thể đè bẹp một chủ trang trại.
Tôi quỳ trong bùn lầy lóc tuyệt vọng, trái tim run rẩy, cả nỗi tuyệt vọng bao trùm.
Mãi đến khi đạo diễn hô "Cắt", vẫn thoát khỏi vai diễn, vẫn chìm đắm trong nỗi đau buồn.
Trong cơn mưa xối xả, một chiếc ô đen che đầu .
Một chiếc áo mưa thoang thoảng mùi nước cạo râu khoác lên .
Hoắc Đình Ngôn đỡ dậy khỏi mặt đất.
“Không , đừng . Em diễn , tất cả chúng đều cuốn theo em .”
…
Phía là những cảnh nữ chính khi ở tuổi trung niên.
Tôi càng ngày càng nhập vai một cách thuần thục, dường như thật sự sự đồng cảm sâu sắc với nhân vật nữ chính trong kịch bản.
Mỗi cảnh , đều cảm thấy chìm đắm trong khí ẩm ướt của vùng Nam Dương.
Dần dần, yêu thành phố .
Không từ lúc nào, tình cảm của dành cho Hoắc Đình Ngôn dần đổi.
Từ sự ơn ban đầu, dần trở thành một cảm xúc phức tạp hơn, khó diễn tả thành lời.
Đó thực sự là một suy nghĩ nguy hiểm.
Tôi tự hỏi, những điều ai cũng , nhưng tại , cuối cùng chúng thuộc về ?
Tôi thể đưa câu trả lời.
Cô gái lớn lên trong khu ổ chuột, vì kiếm tiền thuốc thang cho gia đình mà bước chân giới danh lợi .
Có thể đến bước , nhiều thứ từng nghĩ tới, may mắn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/anh-trang-tro-ve/chuong-15.html.]
Còn những thứ khác, như tình cảm – nghĩ, nên từ bỏ loại ý nghĩ đó.
Đôi khi, con nên quá tham lam, ?
…
Sau khi bộ phim đóng máy, trở về cảng thành.
Vào ngày bộ phim dựng xong, Hoắc Đình Ngôn mời , nữ chính, đến rạp chiếu phim tư nhân của để xem.
Đó là một gian vô cùng yên tĩnh.
Đèn tắt, màn hình sáng lên.
Hai , hai tiếng đồng hồ cho một bộ phim.
Chúng nín thở chăm chú, dõi theo nữ chính, vật lộn, phấn đấu, vấp ngã cuối cùng dậy giữa dòng chảy phận, nên câu chuyện huyền thoại của riêng .
Khi dòng chữ cuối phim từ từ hiện lên, đèn sáng, sang Hoắc Đình Ngôn đang cạnh bên.
Bất chợt giật nhận , cả hai chúng đều đẫm lệ.
Hoắc Đình Ngôn màn hình, ánh mắt phức tạp, mang theo sự thất vọng và u buồn mà từng thấy.
Tôi lấy khăn giấy từ trong túi xách , đưa cho .
“Cảm ơn em.” Hoắc Đình Ngôn nhận lấy, giọng dịu nhiều.
“Thật , nguyên mẫu của nữ chính chính là .”
Tôi cứng đờ tại chỗ, vì lời của mà quên cả thở, đầu óc trống rỗng.
Cảng thành xưa nay thiếu những bí mật hào môn.
duy nhất bất kỳ tin đồn nào về của Hoắc Đình Ngôn.
Người dân bình thường ở cảng thành chỉ , Hoắc Đình Ngôn là con trai độc nhất của nhà họ Hoắc, là thừa kế chắc chắn của gia đình , nhưng ít về của .
Ngay cả cha của , cũng nhiều năm xuất hiện báo, cứ như thể biến mất dấu vết.
Sự kinh ngạc tột độ khiến năng lộn xộn.
“Xin , Hoắc tổng, hề chuyện …”