Ánh trăng nuốt trọn bí mật - 2

Cập nhật lúc: 2025-06-16 07:56:21
Lượt xem: 60

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

2.

Sự kinh hoảng đến tột độ ấy sộc thẳng lên đỉnh đầu khiến cả người tôi choáng váng.

 

Nỗi sợ hãi trên gương mặt chị khi nhắc đến căn biệt thự bên cạnh lại hiện lên trong đầu tôi.

 

Đó là người hay ma?

Hoặc một con quái vật.

 

Tôi lặng lẽ lùi ra xa cửa sổ, thật nhẹ nhàng nhấc chân lên bước ra ngoài, chỉ một bước thôi.

Lúc này, từ phía sau tôi phát ra một tiếng động. 

Ổ khóa ở cửa đang xoay từng chút một.

Đồng thời.

Âm thanh trong căn biệt thự ngày càng to hơn.

 

"Ừm...bụp bụp bụp..."

Có đủ loại âm thanh lộn xộn và tôi không thể hiểu chúng là gì.

 

Điều chắc chắn là trong biệt thự đang che giấu điều gì đó thực sự đáng sợ.

Và nó đang muốn thoát ra. 

 

Tôi bỏ chạy bằng tất cả sức lực của mình.

 

Mãi cho đến khi tôi trở về phòng và khóa cửa lại, thần kinh căng thẳng của tôi mới dám thả lòng. 

 

Tôi chưa kịp thở phào thì cánh cửa đang đóng bị vỗ rầm rầm. 

 

Khuôn mặt thối nát đó đột nhiên xuất hiện trong tâm trí  tôi.

 

"A! Cút đi, cút đi!"

Tôi sợ quá nên hét lên.​

 

“Ai đó cứu tôi với...chị ơi, chị ở đâu…”

 

"Nếu chị không còn nữa, nhất định em phải tự bảo vệ mình."

Đột nhiên tôi sờ trúng điện thoại di động chuẩn bị gọi cảnh sát.

Tiếng gõ cửa bỗng dừng lại.

 

“Con gái, là ba đây!”

Ba tôi đã trở lại.

 

Tôi nhanh chóng mở cửa, ôm chầm lấy oong ta. 

 

Chưa đầy một giây.

 

Hơi thở trên người ba tôi trở nên lạnh lẽo, tôi lập tức buông ra.

 

“Con gái, con đã vào đó chưa?”

Ông ta đưa tay ra xoa nhẹ đỉnh đầu tôi.

 

Cơ thể tôi không ngừng run rẩy, ba tôi đang tức giận.

 

Ngày xưa những lúc như này, chị tôi luôn có cách để ba tôi nguôi giận.  

 

Nhưng bây giờ, tôi nên làm gì đây?

 

Tôi bắt chước chị, dùng giọng điệu ôn hoà nhất để xin lỗi ông ta. 

 

"Ba, con xin lỗi..."

Đỉnh đầu tôi vang lên tiếng cười lớn của ông ta. 

 

"Haha, ba sẽ không phạt con đâu. Nếu hôm nay khiến ba vui thì còn thưởng cho con nữa."

 

Tôi biết phần thưởng là gì.

 

Tôi chỉ không ngờ rằng ba tôi lại muốn “thưởng” như vậy. 

 

"Hôm nay muộn quá rồi, hiện tại chúng ta đi ngủ, giữ tinh thần thật tốt, có như vậy thì hiệu quả phẫ u thuậ t mới tốt."

 

Ông ta kéo tay nắm cửa chuẩn bị khóa phòng tôi lại để sang ngôi biệt thự bên cạnh, tôi nhịn không được hỏi: "Ba ơi, trong đó hình như có thứ gì đáng sợ lắm."

 

Tròng mắt của ông ta lập tức tối sầm lại, nhìn thẳng vào tôi: “Trong đó chỉ có đồ của mẹ con thôi, không có gì khác cả.”

 

“Vậy ba ơi, khi nào con có thể đến đó xem đồ của mẹ như chị con?”

 

"Sắp rồi."

 

***

 

Ban đêm tôi không dám tắt đèn, vừa nhắm mắt lại sẽ nhìn thấy khuôn mặt thối nát đó.

 

Ba nói bên trong chẳng có gì cả nhưng chính mắt tôi đã nhìn thấy những thứ đáng sợ đó.

 

Rất ghê tởm. 

 

Tôi rúc vào chăn, tuyệt vọng nghĩ về chị gái mình.

 

Tôi lại lấy điện thoại ra gọi lại cho chị ấy.

 

Máy vẫn tắt. 

 

Tôi kéo chăn lau nước mắt vừa chảy ra. Tự thuyết phục bản thân. 

Không sao đâu, ngày mai ba sẽ làm cho mình đẹp giống như chị.

 

Chẳng bao lâu nữa tôi sẽ y như chị tôi, có thể đi chơi, đi học, thậm chí gặp lại chị.

 

Lúc này điện thoại của tôi rung lên, đó là lời nhắc nhở lưu sẵn.

 

Tôi nhớ rằng tôi chưa dùng chức năng này bao giờ, nó được cài đặt khi nào vậy.

 

Thời khắc bấm vào đọc nội dung, tôi sốc đến mức bịt chặt miệng: "Khả Khả, đừng sang biệt thự bên cạnh! Đừng tin ai cả! Chị yêu em, nhớ xóa cái này đi nhé!"

 

Chị ơi, điều này có nghĩa là gì, tại sao chị lại nhắc nhở em như vậy?

 

Nó giống như một điềm báo về điều gì đó khủng khiếp sẽ xảy ra. Phải chăng chị ấy đã gặp chuyện gì rồi? Chị ấy đang ở đâu?

 

3.

 

Bịch bịch bịch… tiếng động lớn bên kia bức tường không ngừng vang lên.

 

Tôi tỉnh dậy liền cảm thấy cơ thể ớn lạnh nổi da gà.

 

Bàn tay tôi trống rỗng, con gấu bông của tôi đâu rồi?

 

Điện thoại hiển thị ba giờ sáng.

 

Bên ngoài trời vẫn còn tối.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/anh-trang-nuot-tron-bi-mat/2.html.]

Tôi đưa tay chạm vào công tắc bật đèn ở đầu giường.

 

Tôi sờ chỗ này chỗ kia nhưng không chạm được.

 

Điều kỳ lạ là mỗi tối tôi đều thắp một nén nhang an thần trước khi đi ngủ.

 

Bây giờ trong phòng lại không có mùi.

 

Có gì đó không đúng.

 

Bật đèn pin của điện thoại.

 

Giây tiếp theo, tôi cảm thấy nỗi bất an cực lớn. Đây là một căn phòng xa lạ, nội thất ở đây, tôi chưa từng nhìn thấy. 

 

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.​

 

Căn nhà đối diện là nơi tôi và chị gái ở.

 

Nói cách khác, hiện tại tôi đang ở biệt thự bên cạnh!

 

Tôi cảm thấy rùng rợn.

 

Tại sao tôi lại ở đây.

 

Lời nhắn đó lại hiện lên trong đầu, lời nhắc nhở của chị.

 

Đừng bao giờ đi sang biệt thự bên cạnh!

 

Bao quanh tôi chỉ toàn là bóng tối, và khuôn mặt mà tôi đã cố gắng hết sức để không nghĩ đến kia.

 

Nỗi sợ hãi về điều chưa biết thôi thúc tôi phải chạy trốn khỏi đây.

 

Khi tôi đang định mở cửa thì âm thanh đáng sợ ấy lại vang lên. 

 

Bịch bịch bịch…

 

Nó đang đến đây!

 

Không kịp suy nghĩ, tôi nhanh chóng khóa trái cửa lại.

 

Nhịp tim của tôi đập cực kỳ nhanh.

 

Tiếng động dừng lại ở ngoài cửa.

 

Tôi dựa vào bức tường cạnh cửa, dùng hết sức lực giữ c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa.

 

Dần dần, tiếng động biến mất.

 

Tôi run rẩy từ từ trượt xuống đất.

 

Bật đèn pin điện thoại, nghiêng đầu nhìn qua khe cửa.

Một đôi mắt đỏ ngầu đang mở ra bất động.

 

Tôi sợ đến mức lập tức che miệng, âm thầm tắt đèn pin điện thoại.

 

Lùi lại xa cửa, tôi nhận thấy trong phòng có một nhà vệ sinh.

 

Tôi vội mở cửa trốn vào trong. Mùi m.á.u tanh hôi xộc thẳng vào lồng ngực.

Bụng tôi lập tức cảm thấy cồn cào buồn nôn.

Giây tiếp theo.​

Tôi đã chứng kiến ​​một cảnh tượng kinh hoàng.

 

Trước mặt tôi là một xác chếc đang ngâm mình trong bồn tắm lớn!

 

Xương cốt của t.h.i t.h.ể này đã lộ ra ngoài, da thịt đang dần tan chảy.

 

Toàn bộ bồn tắm chứa đầy máo.​

 

Tôi không thể đứng vững, loạng choạng lùi lại hai bước.

 

Crackkk!

 

Tôi không biết mình đã giẫm phải thứ gì tạo ra tiếng giòn vang thanh thuý đó. 

 

Cơ thể tôi run lập cập.

 

Đèn pin của chiếc điện thoại di động run rẩy chiếu vào vật trên mặt đất, rồi tôi nhìn rõ đó là một chiếc kẹp tóc.

 

Đây là chiếc kẹp tóc của chị tôi!

 

Chiếc kẹp tóc này được ba tặng cho chị ấy vào ngày sinh nhật thứ mười tám của chị, cũng là món quà sinh nhật đầu tiên mà chị tôi nhận được gọi là nhân dịp trưởng thành. 

 

Chị ấy thích nó, mỗi tối đi ngủ vẫn còn mang. 

 

Bây giờ nó ở đây!​

 

Tôi há hốc mồm không dám tin.

 

Xác chếc trong bồn tắm này sẽ là chị gái tôi.

 

Tại sao chị tôi lại chếc ở đây?

 

Ai đã giếc chị ấy?

 

Và ba tôi, tại sao ông ta lại nói rằng chị gái tôi đã bỏ đi theo người khác?​

 

Lúc này, tiếng động lại vang lên.

 

Tôi sợ đến mức thiếu chút nữa đã hét lên.

 

Chị tôi bảo tôi đừng đến đây, chẳng lẽ đó là kẻ đã giếc chị tôi sao?

 

Tôi sợ lắm, sợ nó cũng sẽ giếc tôi.

 

Tuệ Lâm hay cười😁

Tôi định gọi cảnh sát nhưng điện thoại của tôi không có tín hiệu gì cả.

 

Nhanh chóng sử dụng đèn pin điện thoại để quan sát xung quanh.

 

Trong nhà vệ sinh có cửa sổ, tôi đã trèo xuống đất dọc theo đường ống nước.

 

Tôi chẳng may bị trượt chân và bất tỉnh.

 

Trước khi ngất đi, tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc áo phông đen.

 

Người đó đứng ngay trước mặt tôi, nhìn thẳng vào tôi, trên môi nở một nụ cười nham hiểm…

 

Loading...