Trong phòng chỉ còn hai , yên tĩnh đến mức thể thấy tiếng chim sẻ ríu rít ngoài cửa sổ. Hạ Tuấn Duệ đưa tới một cốc nước ấm:
“Uống chậm thôi.”
Nước ấm thấm qua cổ họng, Ôn Nhàn nhấp từng ngụm nhỏ, lén lút quan sát .
Trong ánh nắng ban mai, hàng mi đổ một bóng râm nhỏ mắt, đường nét sống mũi cao thẳng như tranh vẽ tỉ mỉ.
Dường như nhận ánh mắt của cô, đột nhiên ngước mắt lên, đôi mắt màu hổ phách thẳng sang:
😁
“Sao cứ mãi thế? Có thấy trai ?”
“Khụ khụ khụ…” Ôn Nhàn sặc mạnh, mặt đỏ bừng, nước b.ắ.n cả lên chăn.
Thế thì hổ c.h.ế.t mất! Cô hận thể tìm cái lỗ nẻ nào chui xuống, vùi đầu chăn mãi mãi chui .
“Được , trêu em đấy.” Anh lấy khăn lau khô vết nước, “Còn ủ nữa, lát nữa nín thở hỏng bây giờ.”
Ôn Nhàn túm góc chăn, hổ đến mức ngón chân co quắp:
“Ngại quá, để đồng chí Hạ chê .”
“Gọi là Tuấn Duệ.” Anh sửa , “Chúng đều quen thế , gọi đồng chí thì xa lạ quá.”
“Anh Tuấn Duệ…” Ôn Nhàn lí nhí lặp , cái tên lăn đầu lưỡi, mang theo một tia ngọt ngào bí ẩn.
Anh thu nụ , đột nhiên nghiêm mặt :
“Ôn Nhàn, em thể những gì em trải qua thành thư tố cáo, để bọn họ nhận quả báo xứng đáng.”
Ôn Nhàn ngẩng phắt đầu lên, trong mắt đầy vẻ khó tin:
“Anh nghĩ giống hệt em! Lúc nãy em tỉnh cũng đang tính toán chuyện !”
Ngón tay cô vô thức xoắn góc chăn, giọng điệu mang theo sự ủy khuất kìm nén:
“Em thể cứ ngậm bồ hòn làm ngọt mãi . Bọn họ ép em tay trắng, em trốn đến đây mà vẫn chịu buông tha cho em…”
“Nên làm như từ sớm .” Ánh mắt kiên định và khích lệ, “Có một em càng nhượng bộ, càng đà lấn tới.”
Câu như một chiếc chìa khóa, mở chiếc hộp khóa chặt trong lòng Ôn Nhàn.
, tại cô cứ trốn chạy mãi? Chỉ vì trong nguyên tác cô là nhân vật pháo hôi ?
cô của hiện tại nhà máy, năng lực, bạn bè, quốc gia bảo vệ, còn … hậu phương như Hạ Tuấn Duệ.
Tại liều một phen? Ngộ nhỡ thật sự thành công, chẳng cô sẽ thoát khỏi sự trói buộc của cốt truyện ?
“Mau dậy uống cháo .”
Hạ Tuấn Duệ dậy bưng cặp lồng giữ nhiệt tới, “Sau đó thư tố cáo, giúp em gửi lên .”
Trong cặp lồng là cháo thịt nạc trứng bắc thảo vẫn còn ấm nóng, mùi thơm nức mũi.
Ôn Nhàn ăn từng thìa nhỏ, cảm thấy sức mạnh theo thức ăn chảy tứ chi bách hài.
Hạ Tuấn Duệ bàn làm việc, giúp cô trải giấy thư, bơm đầy mực cho bút máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/anh-trang-noi-ho-long-anh/chuong-18.html.]
Ánh nắng dần dần bò khắp mặt bàn, Ôn Nhàn cắm cúi nhanh, ngòi bút máy sột soạt giấy, trút hết uất ức, phẫn nộ và cam lòng :
Quý Minh Hiên lợi dụng chức vụ, sắp xếp công việc trái quy định cho đối tượng ngoại tình là Ngô Đồng;
Ép buộc vợ đang m.a.n.g t.h.a.i ly hôn và tay trắng, vi phạm nghiêm trọng đạo đức xã hội chủ nghĩa;
Trong tình huống Ngô Đồng thông qua sát hạch, lợi dụng quan hệ cá nhân cài cắm cô phòng thiết kế…
Viết đến cuối cùng, tay Ôn Nhàn run rẩy.
Những tố cáo một khi điều tra rõ ràng, đủ để khiến Quý Minh Hiên mất chức, ít nhất cũng là giáng chức.
Ôn Nhàn gật đầu, đẩy tờ giấy thư về phía , giọng điệu mang theo chút do dự:
“Anh thấy… em quá ác ?”
Anh lướt nhanh nội dung, lắc đầu :
“Sự thật rõ ràng, chứng cứ đầy đủ, mà ‘ác’?” Anh cầm tờ giấy lên thổi khô vết mực, ánh mắt kiên định.
“Đây chỉ là để bọn họ chịu trách nhiệm cho hành vi của thôi.”
Nhìn góc nghiêng nghiêm túc của , Ôn Nhàn chợt nhớ một vấn đề:
“Anh Tuấn Duệ, và Phó Tư Niên, Tần Hạo… quen ?”
Ngòi bút máy loang một vết mực nhỏ giấy. Anh đặt bút xuống, xoay đối diện với Ôn Nhàn:
“Chúng lớn lên cùng trong một khu đại viện.”
“Cái gì?” Ôn Nhàn vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Nhà họ Quý, nhà họ Hạ còn nhà họ Tần, thế hệ ông nội đều là chiến hữu.” Anh bình tĩnh giải thích.
“Sau mỗi nhà phát triển khác , nhưng bọn trẻ hồi nhỏ thường chơi cùng . Bọn họ từ nhỏ thích bảo vệ Ngô Đồng, thường vì cô mà chèn ép khác. Dẫn đến bây giờ bọn họ căn bản cảm thấy những việc làm đối với em là sai.”
“Vậy tại giống bọn họ bảo vệ Ngô Đồng?”
“Vì lớn hơn bọn họ năm tuổi, từ nhỏ cảm thấy cô giả tạo.”
Giọng điệu Hạ Tuấn Duệ thản nhiên, nhưng mang theo một tia khinh thường.
“Cô căn bản đơn thuần như vẻ bề ngoài, tâm cơ nặng hơn bất cứ ai, đặc biệt diễn kịch.”
Ôn Nhàn giơ ngón tay cái lên với : “Em thấy trong đám chỉ là mắt và não, những khác trong đầu chứa cứt!”
Thực trong lòng cô sớm điên cuồng gào thét: Hạ Tuấn Duệ chắc chắn là hào quang nam nữ chính khống chế!
Nếu thể nào sự giác ngộ . Điều chứng tỏ cô nhặt báu vật , tạo quan hệ với , nhất định thể thoát khỏi cái cốt truyện c.h.ế.t tiệt !
Bảy ngày trôi qua lặng lẽ một tiếng động, vẻ bình yên bề mặt, ẩn giấu sự đè nén của cơn bão sắp ập đến.
Màn đêm như một tấm màn đen dày đặc, lặng lẽ bao trùm lấy tòa nhà nhỏ kiểu tây.
“Ôn Nhàn, trả con cho !”
Tiếng truyền đến từ tường rào, bao bọc bởi sự điên cuồng và cấp thiết.