Tôi mà , ông ngoại thẳng đến mặt , mặt Diệp lão, giơ gậy chống lên gõ một cái lên đầu Diệp Tư Hoài.
“Mày chính là thằng nhóc ức h.i.ế.p cháu gái Tạ gia tao ?”
“Cháu gái Tạ gia nào?”
Trong mắt Diệp Tư Hoài lộ vẻ hài lòng, nhưng dù cũng là thể tự gánh vác việc, thiệp mời khách đến buổi sáng, thể đoán phận của ông ngoại .
Biết cần tôn trọng, nên dù đánh, vẫn cung kính bên cạnh ông ngoại.
Chỉ là sự nghi hoặc trong mắt rõ ràng.
Ông ngoại lạnh, chỉ đang bên cạnh : “Chính là đứa cháu gái , cháu ngoại của tao.”
Nói xong, ông ngoại nháy mắt với .
“Đã đến , vẫn nên cung kính gọi một tiếng ông nội Diệp.
Tôi gật đầu, ánh mắt cực kỳ kinh ngạc của Diệp Tư Hoài, từ từ đến mặt Diệp lão gia.
Tôi hít sâu một , ánh mắt dõi theo của , chậm rãi mở lời: “Ông nội Diệp khỏe , chúc ông Phúc như Đông Hải, Thọ tỷ Nam Sơn.”
Đây là đầu tiên mở miệng chuyện mặt nhiều năm năm.
Bữa tiệc thọ diễn khá suôn sẻ.
Ngoại trừ việc , cô gái mồ côi câm điếc bẩm sinh đây chế giễu, nay hóa thành cháu ngoại của Tạ gia.
Có , còn thể chuyện.
Suốt cả buổi tiệc thọ, Diệp Tư Hoài cứ dán mắt .
Anh dường như nhiều điều với , nhưng sự chứng kiến của , cộng thêm ông ngoại ở bên cạnh, cũng dám làm bất cứ hành động bồng bột nào.
Mãi đến khi bữa tiệc kết thúc, lấy cớ trời khuya, đưa và ông ngoại về nhà.
Tôi định từ chối, nhưng ông ngoại gật đầu đồng ý.
“Một chuyện luôn cần rõ, Nguyễn Nguyễn, đừng quên lịch trình ngày mốt.”
Tôi quên, vé máy bay đặt, ngày mốt sẽ nước ngoài gặp bà ngoại.
Về ngày trở , khó .
Nghĩ rằng đây lẽ là gặp cuối cùng, nên hiếm khi bình tĩnh. Sau khi đến biệt thự nhà họ Tạ, ông ngoại lấy cớ lên lầu sớm, để phòng khách cho và Diệp Tư Hoài.
“Em phục hồi khi nào?” Lúc trong mắt Diệp Tư Hoài chút nhẫn nhịn.
Tôi : “Có thể là, vẫn luôn thì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/anh-ta-dang-doi/chuong-9.html.]
lúc đó, thấy một thật đáng thương, giống như một chú chó nhỏ bỏ rơi. Trong gia tộc cạnh tranh tàn khốc , vì thể mở miệng chuyện mà ruồng bỏ, thậm chí từng tuyệt vọng đến mức nhảy lầu tự sát.
Tôi thấy sinh mệnh tươi biến mất mặt .
Vì dối, để bảo vệ lòng tự trọng của , duy trì lời dối suốt năm năm trời.
cuối cùng đổi , là sự chán ghét và thoái thác của đó.
Nghĩ , lời ông ngoại và Thẩm Nặc thực sự đúng, ánh mắt của quả thật quá tệ.
“Nếu... nếu em cho sớm hơn, cho em thực câm điếc, còn là cháu ngoại của Tạ lão, lẽ chúng ...”
“Có lẽ gì?”
Tôi trực tiếp cắt ngang lời Diệp Tư Hoài, với giọng điệu chút mỉa mai, nốt những lời kịp .
“Nếu cho sớm hơn, sự tồn tại của sẽ khiến tự ti, cũng sẽ khiến cảm thấy là một vết nhơ. Khi thấy , thấy thể mở miệng chuyện, cũng thể khác tôn trọng nhờ gia thế . Chúng sẽ còn giống như chuột trong cống nữa, sẽ khi trở thành rồng phượng, đầu , nhớ đến những thời gian mấy đó.”
Tôi từng xem “Chân Hoàn Truyện”, luôn cảm thấy cặp Đế-Hậu như Hoàng thượng và Nghi Tu thật đáng tiếc.
Một là Hoàng thượng, một là Hoàng hậu.
Vốn dĩ là hai cao quý nhất thiên hạ, nhưng kết cục như , đời gặp .
Lại cư dân mạng bình luận: Hai con chuột ở bên , một con trở thành rồng, một con trở thành phượng. Mỗi khi thấy , hai con chuột nhớ đến việc vốn chỉ là chuột.
“, Diệp Tư Hoài, chúng chuột. Chúng đường đường chính chính, chỉ vì khiếm khuyết cơ thể mà khác biệt với khác, ngoài , chúng đều sống ánh mặt trời. Là tự cho là chuột, cảm thấy hễ nhắc đến , sẽ nhớ những trải nghiệm đây, nên vứt bỏ , nhưng gánh chịu tiếng , cảm khái thở dài, ép buộc chấp nhận . Anh cho rằng là đàn ông thâm tình nhất thiên hạ, vì chịu trách nhiệm với , nên sẵn lòng hy sinh hạnh phúc cả đời , và cũng nên cảm ơn ơn đức đó, trong lòng chỉ , yêu trọn đời. tại như ? Tôi là lấy thì , cũng là trèo cao, chúng là bình đẳng.”
Từ lúc thấy những lời với bạn bè trong phòng riêng, , Diệp Tư Hoài bao giờ đặt ở vị trí ngang hàng với .
Đây mới là lý do khiến c.h.ế.t tâm.
Nghe những lời của , Diệp Tư Hoài im lặng lâu. Cuối cùng chỉ ngẩng đầu , mặt mang theo nụ nhạt, giọng chút nghẹn ngào.
Anh hỏi: “Nếu , làm từ đầu, coi như những chuyện từng xảy . Chúng làm quen , là Diệp Tư Hoài, chỉ là Diệp Tư Hoài, còn em vẫn là Tô Nguyễn Nguyễn thiện lương và quả cảm đó. Chúng , thể với ?”
Kìa, như , càng khiến khinh thường hơn.
Tôi nhịn nhắm mắt , cảm thấy Diệp Tư Hoài lúc , ít nhiều gì cũng vẻ mặt hung dữ.
Nếu “Trước đây là sai , nhưng quá khứ qua, chúng chia tay trong hòa bình, vẫn là bạn”, như , lẽ còn thể bằng con mắt khác.
Chứ là khi phận của , cũng câm điếc, liền vội vàng vứt bỏ Trình Châu mà ngầm cho phép mập mờ, sang cầu xin .
“Diệp Tư Hoài, thực sự khiến thất vọng.”
Cũng chính vì sự thất vọng .
Nên khi rời , hề cảm thấy quá buồn bã.