Anh là Nhà - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-11-05 08:14:29
Lượt xem: 480

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

"Năm trăm tệ? Năm trăm tệ thì đủ làm cái gì!"

Tôi sợ đến mức dám cử động, lén lút bò đến cạnh cửa, áp tai lên tấm ván cửa.

Bên trong im lặng vài giây.

Giọng trai đột nhiên lớn lên.

Là gào lên.

"Ông đừng với mấy thứ đó! Ông còn là bố hả! Ông từng lo cho chúng !"

Tim "thịch" một cái.

Bố?

Bố bao giờ xuất hiện. Sau khi mất, tưởng chỉ trai.

"Lúc ông bỏ rơi chúng , ông nghĩ? Theo luật, lúc đó ông phạm tội bỏ rơi trẻ em ."

"Tiền sinh hoạt phí? Cái tiền ông đưa thì đủ làm gì? Còn chẳng đủ ăn nữa!"

"Tôi cần ! Tôi tiền! Ông đưa tiền đây! Bằng , sẽ gửi con bé Cố Trì Trì đến chỗ ông!"

Lại im lặng.

Tôi thấy tiếng "tút tút tút".

Hình như đối phương cúp máy.

Tôi vội vàng bò về góc tường, co thành một cục.

Một lúc lâu , tiếng "rầm" thật lớn vang lên từ trong phòng.

Hình như là trai đập phá cái gì đó.

Tôi vùi đầu thật chặt đầu gối.

Thì trai đều là những đứa trẻ bố.

bố hình như cần chúng .

Chúng đều là những đứa trẻ hoang dại ai cần.

Sau khi trai về nhà từ trường học, bao giờ chuyện với .

Anh trở về phòng.

Cánh cửa phòng cứ khóa chặt, ngăn ở bên ngoài.

Tôi cũng luôn dám ăn quá nhiều, sợ làm tăng thêm gánh nặng cho trai.

Tôi đói lắm.

Bụng cứ kêu réo.

Bỗng nhiên, cửa phòng trai "cạch" một tiếng, mở .

Tôi giật .

Vùi đầu sâu hơn.

Anh trai bước .

Tôi lén bằng một mắt.

Anh , cứ như thể khí.

Anh trai đến bếp, mở tủ lạnh.

Đèn trong tủ lạnh sáng trưng.

Bên trong ít nguyên liệu, chỉ vài quả trứng và vài bát cơm nguội.

Anh cửa tủ lạnh, lâu.

"Mẹ nó..."

Tôi thấy rủa thầm một tiếng nhỏ.

Anh trai lấy trứng và cơm nguội .

Anh bắt đầu làm cho nhà bếp vang lên tiếng loảng xoảng.

Tôi ngửi thấy một mùi trứng chiên thơm, thơm.

Tôi nhịn nuốt nước miếng.

Tôi từ từ bò dậy từ góc tường, cách xa, bóng lưng trai.

Anh trai nhanh chóng xào xong.

"Qua đây." Anh đột nhiên .

Tôi giật nảy .

"Còn đấy làm cái gì? Đợi tao đút cho mày ăn chắc?" Anh đầu , bực bội .

Tôi vội vàng chạy tới.

Trên bàn đặt hai bát cơm.

Là cơm rang trứng.

Trứng vàng ươm, cơm trắng tinh, bên còn rắc một chút mè đen.

Anh đẩy một bát về phía .

"Ăn ."

Anh tự cầm bát còn và bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Tôi bát cơm mặt, .

"Ăn nhanh lên!" Anh trừng mắt , "Nguội ăn nữa ."

Tôi vội vàng cầm thìa lên.

Tôi xúc một thìa lớn nhét miệng.

Thật thơm.

Tôi quá đói, ăn nhanh, nước mắt cứ rơi xuống, nhỏ bát cơm.

Tôi dám để thấy, liền cúi đầu, cố gắng xúc cơm miệng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/anh-la-nha/chuong-4.html.]

Một bát cơm, ăn hết nhanh.

Tôi l.i.ế.m mép bát, ngẩng đầu lên.

Anh trai ăn xong, đang .

Ánh mắt lạ.

Vẫn lạnh lùng như thế, nhưng hình như thêm một chút cảm xúc khác.

"Chưa no ?" Anh hỏi.

Tôi vội vàng lắc đầu: "No ! Em ăn no , trai!"

Anh "hừ" một tiếng, dậy, cầm bát của .

"Cảm ơn trai." Tôi nhỏ.

Anh để ý đến .

"Bát." Anh chỉ bát của .

Tôi vội vàng ôm lấy, chạy theo bếp.

"Đặt xuống."

Tôi đặt bát bồn rửa.

"Em... Em sẽ rửa bát!" Tôi vội .

Ở nhà Dì Lưu, luôn rửa bát cho cả nhà họ, còn rửa bình sữa cho em trai nữa.

Tôi nhón chân, với tới vòi nước.

Không ngờ dùng lực quá mạnh, mở nước, nước b.ắ.n tung tóe lên mặt , tay áo cũng ướt hết.

"Ngu ngốc hết sức."

Anh trai kéo .

Tôi vững, lùi hai bước, đụng tường.

"Đứng yên đó đừng động đậy." Anh bực bội .

Anh trai xắn tay áo lên, tự bắt đầu rửa bát.

Anh rửa nhanh, tiếng nước "ào ào" vang lên.

Tôi bên cạnh.

Tay chân để .

Tôi hình như làm việc gì cũng .

Là kẻ tốn tiền, tốn tiền nuôi, chỉ gây thêm phiền phức cho lớn.

Rất nhanh, trai rửa bát xong.

Anh dùng một chiếc khăn màu xám lau khô tay, đó dựa cửa bếp, .

Đèn phòng khách bật, chỉ ánh sáng từ bếp chiếu .

Chiếu sáng một nửa khuôn mặt trai, một nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối.

"Nói ," Anh mở lời, "Cố Trì Trì, mày ở đây lâu như , mày định làm thế nào?"

Tôi ngây .

"Em... Em ..."

"Mày ?" Anh lạnh, "Lưu Mỹ Linh ném mày ở đây, mày còn nơi nào để nữa, mày cảnh của ?"

"Em... Em sẽ ngoan," Tôi do dự , "Em ăn ít, Em cũng sẽ làm việc nhà. Anh trai, đừng đuổi Em ..."

"Tao đuổi mày ?" Anh hình như tức đến bật , "Tao lấy gì để nuôi mày? Mày căn nhà tao thuê ? Tháng tao lấy tiền để ăn còn !"

Anh tấy bực bội bước tới, vòng quanh trong phòng khách.

"Mày sáu tuổi , mày nên học , học phí ? Ai trả?"

Tôi dám nữa.

Anh dừng mặt , cúi đầu .

"Cố Trì Trì," Anh từng chữ một, "Tao bố mày, tao tiền, cũng nghĩa vụ nuôi mày."

Lòng lập tức chìm xuống tận đáy.

Quả nhiên vẫn cần .

Tôi tuyệt vọng tại chỗ.

"Thôi ," Giọng trai lạnh lùng và cứng rắn, "Bàn luận chuyện với một đứa trẻ như mày ý nghĩa gì."

"Ngày mai, tao sẽ nghĩ cách."

Nói xong, nữa, xoay phòng.

"Rầm."

Cánh cửa đóng .

Sáng hôm , mở mắt , trời rạng sáng, trai mặt .

Anh từ cao xuống.

"Dậy ."

Tôi vội vàng bò dậy, gấp chăn .

Gấp gọn gàng, vuông vắn.

Anh "chậc" một tiếng.

Xoay phòng lấy một chiếc áo phông cũ và một chiếc quần thể thao, ném cho .

"Mặc ."

"Cái ..." Quần áo quá lớn, quần cũng dài.

"Yên tâm, đây mua nhầm size nhỏ, tao mặc bao giờ. Mày mặc ? Không mặc thì cứ trần truồng đấy."

Tôi dám phản bác.

Vội vàng ôm quần áo chạy nhà vệ sinh.

Tôi khoác chiếc áo phông của lên , trông như mặc một chiếc váy.

Loading...