Trong ánh mắt và thần sắc của Thea, Nguyễn Kiều thấy bất kỳ sự hối hận tự trách nào vì hại c.h.ế.t nhiều sinh mạng vô tội. Ngược , cô còn vẻ cho rằng những sinh mạng đó đáng c.h.ế.t. Thậm chí, trong mắt cô , mạng sống của mấy lẽ chỉ như những con kiến đất.
Nguyễn Kiều kìm cơn giận dữ trong mắt, con d.a.o trong tay tiến thêm một phân: “Họ c.h.ế.t vì cô, họ cũng là bằng xương bằng thịt, cha , gia đình, tại mạng của cô quý giá đến ?”
Mặc dù những năm qua cô g.i.ế.c nhiều và tay dính máu, nhưng Nguyễn Kiều hổ thẹn với lương tâm , cô luôn thể khẳng định những cô g.i.ế.c đều là những kẻ đáng c.h.ế.t, những tội nhân cực kỳ hung ác. Cô từng hại c.h.ế.t bất kỳ ai vô tội nào.
Thế nhưng, Thea hiểu những điều .
“Thế thì ? Tôi họ xui xẻo , chỉ cần cô tha cho bây giờ, sẵn lòng bồi thường cho gia đình họ một khoản tiền lớn. Dù thì c.h.ế.t cũng thể sống , đưa tiền cho họ là sự đền bù lớn nhất của .”
Nói đến đây, Thea nghiến răng nghiến lợi: “Nguyễn Kiều! Cô của bao vây , tha cho mới là lựa chọn nhất. Nếu cô dám làm thương một ngón tay…”
Lời của Thea dứt, Nguyễn Kiều dứt khoát nắm lấy ngón giữa tay trái của cô , dùng lực bẻ ngược về phía .
“A!”
Tiếng thét t.h.ả.m thiết của Thea lập tức vang lên bên tai Nguyễn Kiều.
Cô thể tin nổi ngón tay gãy của , thậm chí những mảnh xương vỡ xuyên qua da thịt mà đ.â.m ngoài! Cái tiện nhân thực sự dám bẻ gãy ngón tay cô !
Nguyễn Kiều lạnh lùng Thea: “Cô vẫn hiểu ? Tôi đến tìm cô chính là để trả thù cho họ.”
Mười ngón tay như nối liền với tim! Thea đau đến mức ngừng kêu la t.h.ả.m thiết.
Ngay cả Lục Ngự Thâm cũng ngờ Nguyễn Kiều làm như , càng Nguyễn Kiều thực sự động sát tâm.
“Nguyễn Kiều! Em , chuyện chúng thể từ từ bàn bạc. Thea tuyệt đối thể xảy chuyện.”
Nguyễn Kiều ánh mắt sắc bén chất vấn: “Tại những thể c.h.ế.t, còn cô thì ? Mạng sống là bình đẳng, bao giờ phân biệt sang hèn vì phận cả.”
Câu lập tức chặn những lời Lục Ngự Thâm kịp .
Đám thuộc hạ của Thea vẫn ngừng la ó: “Mau thả đại tiểu thư ! Cô nghĩ cô còn thể chạy thoát ?”
Nguyễn Kiều thờ ơ họ: “Nếu cô sống, thì tất cả cút hết cho !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/anh-dien-dao-vi-co-le-tong-nguoc-khoc-ca-nha-nguyen-kieu-le-bac-than/chuong-621-nguoi-chet-khong-the-song-lai.html.]
Cô vẫn giữ con d.a.o kề cổ Thea, từng bước lùi về phía .
Sau khi kéo Thea lên xe, Nguyễn Kiều lấy từ ngăn kéo quả b.o.m khói chuẩn sẵn, kéo chốt và ném thẳng về phía đám đông. Khói trắng lập tức bùng nổ, tỏa mùi hóa chất gây chảy nước mắt. Nguyễn Kiều chớp lấy cơ hội, đạp chân ga, chiếc xe phóng như bay.
Thea ôm ngón tay gãy, ánh mắt kinh hoàng Nguyễn Kiều.
“Cô làm gì? Nguyễn Kiều! Đồ điên, mau thả xuống xe. Tôi sẽ bao giờ tranh giành Lục Ngự Thâm với cô nữa, cô tha cho .”
“Cô nhắm , nhưng cô nên hại c.h.ế.t những vô tội !” Ánh mắt Nguyễn Kiều vô cùng lạnh lẽo.
Tốc độ xe của cô càng lúc càng nhanh, Thea theo bản năng mở cửa xe, nhưng cửa Nguyễn Kiều khóa . Trong gian kín , cô bất kỳ cách nào để trốn thoát.
Lúc , trong đầu Nguyễn Kiều chỉ là khuôn mặt trẻ trung của những trong phòng thí nghiệm. Họ là những trụ cột và rường cột của ngành y học tương lai, mang theo nhiệt huyết của bước ngành . Biết tầm quan trọng của vắc xin, hầu như ai cũng quên ăn quên ngủ để nghiên cứu.
vắc xin còn kịp nghiên cứu , họ mãi mãi chìm giấc ngủ trong đống đổ nát đó. Làm cô thể bắt kẻ chủ mưu trả giá?
Thea giờ còn để ý đến cơn đau ở ngón tay, kim đồng hồ tốc độ vẫn đang tăng, một tia bướng bỉnh lóe lên trong mắt, cô đột nhiên như phát điên lao tới giành lấy vô lăng trong tay Nguyễn Kiều.
“Đồ điên , mau dừng xe , cô thấy ? Nếu cô c.h.ế.t thì tự mà c.h.ế.t, đừng kéo theo.”
Chiếc xe đang chạy với tốc độ cao, việc vô lăng xoay khiến cả xe ngừng lắc lư, Nguyễn Kiều cố gắng dùng tay trái kiểm soát, giơ tay đẩy mạnh Thea một cái. Với tốc độ nhanh như , nếu chiếc xe thực sự xảy va chạm, thì c.h.ế.t đường sẽ chỉ là hai họ. Lúc đang là giờ cao điểm buổi tối. Nguyễn Kiều thấy bất kỳ vô tội nào chịu khổ vì nữa.
Thea đẩy , đầu đập cửa kính, nhưng vẫn chịu bỏ cuộc mà lao tới tranh giành.
“Nguyễn Kiều! Dừng xe!” Cô gào thét điên cuồng, dùng hết sức lực lắc cánh tay Nguyễn Kiều.
Và khoảnh khắc đó, chiếc xe đang ở khúc cua.
Nhìn thấy bánh xe bắt đầu lắc lư và mất kiểm soát, Nguyễn Kiều chỉ còn cách c.ắ.n răng dùng sức bẻ vô lăng sang một cách mạnh mẽ.
RẦM!
Phần đầu xe đ.â.m mạnh một cái cây bên cạnh, túi khí bung .
________________________________________