Nguyễn Kiều lạnh lùng Hoắc Uyên, cô bỏ sót ánh mắt trách móc thoáng qua trong mắt .
Ý tứ rõ ràng là đang cô nên rõ chuyện với Mộc Mộc, mà nên để thằng bé tiếp tục chìm đắm trong ảo tưởng.
Và càng ảo tưởng nhiều, ngày sự thật đến sẽ càng đau khổ hơn.
Mộc Mộc là một đứa trẻ, nó , nhưng Hoắc Uyên là lớn, làm thể hiểu những ám chỉ trong lời của Mộc Mộc, rõ ràng đang cố tình dung túng tình trạng !
Mà giờ đây sang chỉ trích cô, tất cả những điều cộng khiến Nguyễn Kiều cảm thấy chút chán ghét Hoắc Uyên.
Với tư cách là một cha bình thường, lẽ ngăn chặn và hướng dẫn Mộc Mộc ngay từ đầu khi thằng bé nảy sinh ý nghĩ , chứ lúc đến chỉ trích cô.
Nguyễn Kiều còn giữ thái độ khách sáo, lịch sự như đầu gặp mặt với Hoắc Uyên nữa.
“Những chuyện trẻ con hiểu, lẽ nào cũng hiểu ?”
“Đây là vấn đề mà hai cha con nên tự giao tiếp, nhẫn tâm Mộc Mộc cứ mãi chìm đắm trong ảo tưởng , mà đây rõ ràng là chuyện thể xảy .”
Cô điên mới thật sự vì Mộc Mộc mà ở bên Hoắc Uyên.
Nguyễn Kiều cố gắng hết sức kiểm soát giọng điệu và cảm xúc của , cô cãi với Hoắc Uyên mặt Mộc Mộc.
“Tôi nghĩ giữa chúng vài vấn đề cần rõ, nhờ đáng tin cậy trông nom Mộc Mộc, chúng chuyện riêng.”
Hoắc Uyên Mộc Mộc gật đầu, đó lấy điện thoại gửi một tin nhắn.
Rất nhanh, một đàn ông mặc đồ đen xuất hiện và đưa Mộc Mộc .
Nguyễn Kiều rời khỏi trung tâm thương mại, chọn quán cà phê gần nhất, gọi một ly Americano cho .
Còn Hoắc Uyên gì thì vấn đề cô quan tâm.
Nguyễn Kiều tựa ghế, lạnh lùng Hoắc Uyên.
“Hoắc , xin hiểu rõ một điều , và Mộc Mộc tình cờ quen , nhưng vì thích đứa bé nên mới chăm sóc thằng bé một thời gian, cho đến khi thằng bé khỏe , nhưng điều đó nghĩa là nghĩa vụ làm như .”
“Mộc Mộc khao khát một gia đình bình thường, lẽ nào vấn đề do gây ? Anh với tư cách là một cha mà ngay cả sự đảm bảo cơ bản nhất cho con cũng làm , ngược còn lợi dụng lời và tình cảm của Mộc Mộc để ràng buộc đạo đức với ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/anh-dien-dao-vi-co-le-tong-nguoc-khoc-ca-nha-nguyen-kieu-le-bac-than/chuong-404-tu-choi-rang-buoc-dao-duc.html.]
“Anh thấy đây là một chuyện hoang đường ?”
Nguyễn Kiều đến cuối, giọng càng lúc càng lạnh.
Cô những chuyện quá khứ giữa Hoắc Uyên và Lâm Phi Phi, nhưng cô cũng quan tâm.
vấn đề là Hoắc Uyên quyết định để Lâm Phi Phi sinh đứa bé, thì chọn cách chăm sóc thằng bé cho .
“Tôi thừa nhận tình trạng sức khỏe và bệnh tình của Mộc Mộc tương đối khó giải quyết, nhiều năm qua vì thằng bé cũng coi như tận tâm tận lực, nhưng đó là chuyện của hai , liên quan gì đến một ngoài như .”
“Tôi tiếp tục tranh cãi vô nghĩa về vấn đề , vì hy vọng Hoắc thể hiểu từng lời .”
Cô chỉ trích cách dạy dỗ Mộc Mộc của Hoắc Uyên, khiến thằng bé hình thành tính cách nhạy cảm như hiện tại.
Cô luôn chỉ là một ngoài.
Hoắc Uyên nắm chặt ly cà phê, thấy vẻ cau mày của Nguyễn Kiều, dịu giọng.
“Xin , Nguyễn tiểu thư, thái độ của chút nóng nảy, vì thấy Mộc Mộc thất vọng, chuyện xin cô, và cũng cảm ơn cô chữa bệnh cũng như chăm sóc Mộc Mộc.”
Thái độ xin chân thành của Hoắc Uyên cũng khiến cơn giận trong lòng Nguyễn Kiều nguôi ngoai đôi chút, ít nhất vẫn là một và thể sửa chữa.
“Việc đang làm là tạo một giấc mơ cho Mộc Mộc, ngăn chặn tất cả, là để giấc mơ tiếp tục kéo dài bằng lời dối và sự thương hại, mà là nên ngăn chặn sự hình thành của ảo tưởng ngay từ đầu.”
“Không kỳ vọng thì sẽ thất vọng, một đạo lý đơn giản như , Hoắc hẳn là hiểu. Ban đầu định với tư cách là ngoài, nhưng bây giờ gây rắc rối cho , là gia đình.”
“Tôi cân nhắc cho chồng , thể phối hợp diễn kịch với Mộc Mộc, nhưng chồng thấy cảnh sẽ nghĩ ?”
Nói một cách thẳng thắn.
Cô và Mộc Mộc quan hệ gì, cùng lắm chỉ là bác sĩ và bệnh nhân.
Cô vốn thể từ chối, nhưng vì Mộc Mộc thất vọng nên chọn khoan dung, nhưng Hoắc Uyên nhân cơ hội càng ngày càng xâm phạm giới hạn của cô.
Ánh mắt Hoắc Uyên càng thêm áy náy: “Thật sự xin , Nguyễn tiểu thư, ngờ hành vi lỗ mãng của mang đến rắc rối lớn như cho cô, lầm chắc chắn sẽ tái phạm.”
Nguyễn Kiều uống một ngụm cà phê, lên tiếng: “Tôi chấp nhận lời xin của , đồng thời cũng hy vọng những nơi và Mộc Mộc mặt, Hoắc nhất nên xuất hiện.”