Nguyễn Kiều xổm xuống, ngang tầm mắt với Mộc Mộc.
Thấy thằng bé sắp , cô dịu dàng hỏi: “Tại xin ? Con làm gì sai ?”
Mộc Mộc c.ắ.n môi, hốc mắt đỏ: “Lúc nãy con nên với khác là dì là con. Chỉ là con thực sự một . Trước đây con những bác sĩ đó lưng, con là một đứa trẻ .”
Không ai những lời đó gây tổn thương lớn đến mức nào cho một đứa trẻ.
Nguyễn Kiều thở dài một . Cô hiểu tình cảnh của Mộc Mộc, bởi vì đó chính là điều cô trải qua những năm đầu đời. Những bạn học đó chỉ lấy chuyện để chế giễu cô, mà còn coi đó là lý do để bắt nạt cô.
Những đứa trẻ yêu thương trọn vẹn thường tính cách nhạy cảm, tự ti, quan tâm đến động tĩnh xung quanh.
Nguyễn Kiều an ủi Mộc Mộc, đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt thằng bé: “ lúc nãy dì nhỏ phản bác mà? Nếu con , con thể coi dì là con.”
“Thật ạ?”
Mộc Mộc xúc động Nguyễn Kiều.
“Vậy con thể gọi dì là ?”
Nguyễn Kiều nỡ thấy ánh sáng trong mắt Mộc Mộc vụt tắt, cô chỉ thể gật đầu: “Được thôi.”
Mộc Mộc , lao lòng Nguyễn Kiều, vui vẻ gọi: “Mẹ, ! Tuyệt vời quá, con ! Sau ai thể chế giễu con nữa!”
Nguyễn Kiều mỉm , gì thêm. Người từng mưa làm ướt, luôn che ô cho khác.
Nguyễn Kiều đưa Mộc Mộc đến khu vực quần áo trẻ em, nhưng Mộc Mộc bộ đồ đôi gia đình treo ở cửa thu hút sự chú ý ngay lập tức.
“Mẹ, bộ quần áo quá, còn là đồ đôi gia đình nữa. Như chúng thể mặc đồ giống .”
Nguyễn Kiều ngẩng đầu món đồ trưng bày treo ở đó.
Đó là một bộ đồ mặc thường ngày dành cho gia đình ba .
Áo của màu hồng, áo của bố màu xanh dương, màu áo của con là màu vàng cam tươi sáng.
“Nếu con thích, chúng sẽ mua nó.”
Nguyễn Kiều hiệu cho nhân viên bán hàng lấy quần áo xuống.
cô chỉ mua đồ đôi con thôi.
“Con thử .”
Nguyễn Kiều đưa quần áo lấy xuống cho Mộc Mộc, chỉ hướng phòng thử đồ.
Mộc Mộc ôm quần áo, vui vẻ chạy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/anh-dien-dao-vi-co-le-tong-nguoc-khoc-ca-nha-nguyen-kieu-le-bac-than/chuong-400-dong-vai-vo-chong.html.]
Nguyễn Kiều định xem những kiểu dáng khác, nhân viên bán hàng đến tiếp thị.
“Hai con thật sự quá đôi. Đây là bộ đồ gia đình ba . Áo nam cũng , cô cân nhắc mua cho chồng một cái ?”
Nguyễn Kiều theo bản năng nghĩ đến bộ vest đen bao giờ đổi của Lệ Bạc Thần. Không đúng, một ngày mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn độc.
Và chiếc áo đó rõ ràng khiến Nguyễn Kiều sáng mắt lên.
Xem lát nữa cô đến khu vực quần áo nam, xem kiểu nào phù hợp với Lệ Bạc Thần .
Về lời của nhân viên bán hàng, Nguyễn Kiều còn kịp trả lời, bên cạnh một giọng trầm chen .
“Lấy xuống .”
Nguyễn Kiều ngạc nhiên Hoắc Uyên đột nhiên xuất hiện bên cạnh, ánh mắt cô lập tức trở nên cảnh giác.
“Sao Hoắc cũng ở đây?”
“Để tiện chăm sóc Mộc Mộc trong thời gian , hoãn công việc , cho đến khi Mộc Mộc bình phục mới đưa thằng bé về.”
Hoắc Uyên giải thích qua loa.
Nguyễn Kiều khỏi cau mày.
Ý của câu , chẳng lẽ là Hoắc Uyên sẽ ở Giang Thành trong suốt thời gian , và thể đột ngột xuất hiện ở những nơi họ mặt ?
Có lẽ ánh mắt cảnh giác và phòng của Nguyễn Kiều quá rõ ràng.
Hoắc Uyên sang cô, giải thích: “Mộc Mộc luôn khao khát một gia đình bình thường, nhưng thể bù đắp điều đó cho thằng bé. Khó khăn lắm mới một cơ hội khiến thằng bé vui vẻ, bỏ lỡ.”
“Tôi mời cô Nguyễn hợp tác một chút, coi như là dệt nên một giấc mơ cho Mộc Mộc. Đương nhiên, về vấn đề tiền bạc thì dễ chuyện. Cô bao nhiêu, cũng thể đáp ứng.”
Nguyễn Kiều nhạy bén nhận danh xưng “cô Nguyễn”.
Hoắc Uyên, dù từ khí chất cách ăn mặc đều bình thường, chắc chắn điều tra thế của cô.
Nguyễn Kiều lịch sự từ chối: “Xin , kết hôn, là chồng. Tôi thể ở bên Mộc Mộc vài ngày, nhưng tuyệt đối thể đóng vai vợ chồng với .”
Hoắc Uyên dường như hiểu lời từ chối, tiếp tục : “Cô Nguyễn, cô thực sự nỡ thấy ánh mắt thất vọng của Mộc Mộc ?”
Nguyễn Kiều , nhưng cô tuyệt đối thể đồng ý với yêu cầu vô lý .
Cô là vợ của Lệ Bạc Thần, dù mềm lòng đến cũng tuyệt đối thể vượt qua giới hạn của .
lúc , Mộc Mộc cũng quần áo xong, chạy khỏi phòng thử đồ.
“Mẹ, bố!”
z.a.l.o. 034..900..5202