Anna trực tiếp lao lòng Nguyễn Kiều, bĩu môi vẻ tủi như sắp .
Nguyễn Kiều từng thấy Anna như , lập tức hỏi đầy nghi hoặc: “Sao ?”
Anna chỉ bé đang ngủ ghế sofa, kể hết chuyện bệnh viện kiểm tra buổi chiều.
“Tớ đưa nó kiểm tra ở mấy bệnh viện , kết quả bác sĩ đều là vô phương cứu chữa, thậm chí còn đứa bé sống đến bây giờ là một kỳ tích.”
Nguyễn Kiều bước tới xem xét kỹ lưỡng. vì bé đang trong trạng thái ngủ, Nguyễn Kiều đ.á.n.h thức .
“Sau đó thì ?”
Anna đến đây càng thêm bất lực: “Bác sĩ với tớ bệnh của nó là bẩm sinh, căn bản chữa , hơn nữa tình huống nguy hiểm nhất là, nó thể sẽ bao giờ tỉnh trong giấc ngủ.”
Câu trả lời khỏi khiến tim Nguyễn Kiều thắt , cũng càng khiến cô rõ mức độ khó khăn của căn bệnh .
Ánh mắt cô đầy phức tạp. Đứa bé đang ngủ trông thật ngoan ngoãn, nhưng thể nó nhắm mắt sẽ bao giờ thấy mặt trời ngày mai nữa. Nó còn quá nhỏ, cũng tình trạng sức khỏe của .
Anna dùng sức vò đầu, tiếp tục :
“Cả buổi chiều nay tớ đều trông chừng nó, thỉnh thoảng đến kiểm tra thở, sợ nó tỉnh . Kiều Kiều, thể chữa khỏi cho nó ?”
Nguyễn Kiều vội trả lời ngay, mà tiên xem qua báo cáo kiểm tra sức khỏe mà Anna mang về. Cô chầm chậm lắc đầu: “Căn bệnh quá khó nhằn, thể đảm bảo.”
Trái tim Anna vốn treo lơ lửng, thấy câu trả lời thì c.h.ế.t lặng. Cô thở dài một : “Vậy bây giờ làm ? Đứa bé đặc biệt ngoan ngoãn, tớ thực sự thấy sinh mạng nó dừng ở tuổi .”
Người thể cứu đứa bé bây giờ chỉ Nguyễn Kiều, nhưng nếu ngay cả Nguyễn Kiều cũng thể đảm bảo, thì điều khác gì gián tiếp tuyên bố đứa bé vô phương cứu chữa?
“Bệnh di truyền bẩm sinh, điểm khó khăn nhất là ở đây, căn bản cách nào loại bỏ mầm bệnh, đặc biệt là tình trạng như của nó.”
Nguyễn Kiều nhẹ nhàng vỗ tay Anna, an ủi cô : “ thể cố gắng hết sức để kéo dài sinh mạng của nó thêm một chút, đến mức c.h.ế.t trong giấc ngủ.”
Nguyễn Kiều xong, liền xuống ghế sofa chăm chú bé, hiểu giữa đôi mày của bé, mơ hồ cho cô một cảm giác quen thuộc, hình như gặp ở đó. cô nhất thời thể nhớ cụ thể giống ai, chỉ đành tạm thời gác vấn đề .
“Chiều nay luôn ở bên nó ? Nó nhắc đến cha ? Có bỏ rơi ở đây ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/anh-dien-dao-vi-co-le-tong-nguoc-khoc-ca-nha-nguyen-kieu-le-bac-than/chuong-378-den-thien-duong.html.]
Nguyễn Kiều ngước Anna, tò mò hỏi.
Anna bất lực lắc đầu, xuống chiếc ghế bên cạnh.
“Tớ kiểm tra camera giám sát cửa studio, hình ảnh là một mặc đồ hóa trang bỏ nó đây, đừng là khuôn mặt, ngay cả giới tính cũng phân biệt .”
Nguyễn Kiều lấy điện thoại từ trong túi, tìm bức ảnh mà Anna chụp cho cô đó.
“Nhìn nét chữ, đây hẳn là chữ của một đàn ông.”
Anna bé với ánh mắt tiếc nuối, thở dài một : “Nó còn quá nhỏ, tại ông trời sắp đặt phận như ?”
“Ngày mai sẽ kiểm tra sức khỏe cho nó, nhanh chóng sắp xếp phẫu thuật.” Nguyễn Kiều trầm tư . “Chỉ là, lẽ đêm nay hai chúng đều cần ngủ , canh chừng nó.”
Anna chống cằm, khỏi chút cảm thán. “Nó mắc căn bệnh đặc biệt như , cha nó nuôi nó lớn đến ngần cũng dễ dàng.”
Nguyễn Kiều gật đầu đồng tình: “Đối với cha mà , con cái giống như miếng thịt rơi từ cơ thể, đau ở con, xót ở lòng cha mà.”
“Chỉ là hiện tại nó đang ngủ ghế sofa, nếu bế nó lên giường, tớ sợ nó sẽ tỉnh.”
Anna đang do dự, ngay đó đứa bé ghế sofa đột nhiên tỉnh dậy. Đôi mắt trong veo đó chớp chớp, ánh mắt thẳng Nguyễn Kiều.
“Cô quá, là tiên nữ trời ? Hay là đến thiên đường ?”
Nguyễn Kiều xổm xuống ngang tầm mắt bé, đưa tay mặt nó: “Vậy con sờ thử ? Cô là là tiên nữ?”
Cậu bé từ từ đưa tay , thăm dò chạm Nguyễn Kiều: “Là ấm áp, còn sống ?”
Câu hỏi đột ngột , khiến Nguyễn Kiều và Anna khỏi giật trong lòng. Xem bé cũng tình trạng sức khỏe của .
Anna tươi : “Con đương nhiên còn sống , hơn nữa chúng còn sẽ tìm cách để con sống lâu hơn một chút nữa.”
Ánh mắt bé đột nhiên tối .
________________________________________