Mười tám góc  khác , mỗi trần nhà còn gắn ba cái.
Tôi  tự do.
Vừa bước  khỏi trại tạm giam,  trai lập tức ôm chầm lấy  thật chặt.
“May mà em  .”
Rồi  nghiến răng bổ sung:
“Má nó, sớm muộn gì  cũng xới tung mồ thằng ch.ó đó lên.”
Phùng Dụ  cách đó  xa, vẻ mặt lạnh nhạt, tay cầm tờ đơn ly hôn mà  nhờ luật sư chuyển cho .
“Phùng Dụ, em… em  ngoài .”
Anh liếc tờ đơn trong tay, khóe môi cong lên thành một nụ  tự giễu:
“Nguyễn Ninh, trong lòng em, tình yêu của  rẻ mạt đến  ?”
Tôi vội vàng giải thích:
“Không , em chỉ    vì em mà đánh mất sự nghiệp.”
“Ba năm  cũng thế, bây giờ cũng thế. Em  bao giờ hỏi   gì ?”
Tôi cắn môi, cúi đầu, hai bàn tay xoắn  ,   nhưng chẳng  mở lời thế nào.
Phùng Dụ   thêm, xoay  bỏ .
Tôi   bậc thềm,  xe  rời xa, cho đến khi khuất hẳn.
Anh trai bước tới, xoa đầu :
“Cho   chút thời gian, về nhà với   .”
Nước F
Công ty bên  xảy  chút vấn đề,  trai bận quá nên cử  sang xử lý.
Một ngày họp hành mệt mỏi,  lê cái  rã rời về nhà,   xuống   hai phút thì chuông cửa vang lên.
“Ai ?” —  hỏi mà chẳng còn sức.
Mở cửa  — là Phùng Dụ.
Tôi trố mắt:
“Anh…    ở đây?”
Anh nghiến răng:
“Lại chạy? Nguyễn Ninh, em giỏi lắm. Lần  định chạy bao lâu? Ba năm? Hay ba mươi năm?”
Tôi ngơ ngác:
“Em sang đây xử lý việc công ty, xong sẽ về. Anh trai em   với  ?”
Anh sững  một thoáng, thoáng hiện vẻ hối hận.
“Sao   một tiếng  mới ?”
“Em gọi điện, nhắn tin cho . Anh  , cũng chẳng trả lời.”
Anh hầm hầm:
“Ba ngày em gọi tổng cộng năm cuộc, gửi mười tám tin nhắn, còn đến tận cổng cơ quan  mà cũng  lên. Tôi nhịn  nổi mới xuống tìm, ai ngờ em  mất .”
Hôm đó  định lên tìm  thật, nhưng  tới  nhận  điện thoại  trai bảo sang đây gấp.
Anh vòng tay ôm , như một cô vợ tủi :
“Tôi  tự nhủ, chỉ cần em gọi thêm  thứ sáu,  sẽ bắt máy.”
“Đi gấp quá, em tính về  mới liên lạc .”
Vẻ mặt  dần dịu xuống.
Thấy ,  lập tức ôm lấy cánh tay , nũng nịu:
“Anh hết giận em  hả?”
Anh liếc xéo , định  thì  nhanh như chớp hôn chụt một cái lên môi .
“Em đừng tưởng  là xong chuyện.”
Chụt thêm cái nữa.
Giọng  mềm hẳn:
“Tôi còn  nguôi…”
Lại chụt một cái.
“Chồng ~ em yêu .”
Anh  mặt ,  cho  thấy khóe môi đang cố nén  và đôi mắt ánh nước lấp lánh.
Tôi rúc  n.g.ự.c :
“Em  em sai, nhưng  bao giờ coi nhẹ tình cảm của chúng . Chỉ là chuyện đến đột ngột, em chỉ nghĩ làm  để  kéo  xuống nước.”
Anh siết chặt vòng tay ôm :
“Anh hiểu. Xin ,   nên nổi nóng với em.”
“Vậy là chúng  hòa  nhé?”
“Anh   thế.”
Tôi hôn nhẹ môi :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/anh-chong-kiem-soat-vien/chuong-6.html.]
“Vậy để em bù đắp cho ?”
Anh nhướng mày:
“Bù thế nào?”
“Từ sáng tới tối nhé?”
Anh bế thốc  lên,  thẳng  phòng ngủ:
“Giao dịch thành công.”
Ngoại truyện Phùng Dụ – 1
“Nhà   thành viên mới, ông gọi  tối về ăn cơm.”
“Ông nuôi chó ?”
Đầu dây bên , Phùng Phi im nửa giây:
“Xong đời , ông  thấy đấy. Tối nay về chuẩn  ăn đòn .”
“Là cháu gái của ông ngoại Ninh. Dì Nguyễn lo tên chồng cũ khốn nạn sẽ gây bất lợi cho Ninh nên nhờ ông bà chăm sóc.”
“Ờ,  .”
Bảy giờ tối,  về tới nhà cũ.
Vừa bước  cửa, đập  mắt là một cô gái xa lạ  cạnh bà nội.
Chiếc áo cổ búp bê màu hồng, quần short jeans, tóc dài búi thành củ tỏi, gương mặt vẫn mang nét ngây thơ trong sáng.
“Ninh Ninh, đây là  Phùng Dụ mà ông   với cháu.”
“Chào  ạ.”
Nguyễn Ninh ngoan ngoãn chào .
Tôi  mất tự nhiên, tránh ánh mắt cô :
“Ừ, chào em.”
“Ninh Ninh, Phùng Dụ đang học năm tư khoa Luật ở H Đại,  gì thì nhờ   giúp.”
Tôi gật đầu theo lời ông.
 trong lòng  nghĩ: Phiền phức c.h.ế.t ,  nhất là đừng  gì để nhờ.
2
Không ngờ  thứ hai gặp Nguyễn Ninh  nhanh đến .
Ở một quán nướng gần khu đại học, mấy gã đàn ông đang quấy rối bàn nữ sinh bên cạnh.
Trùng hợp, Nguyễn Ninh cũng  mặt, một  hạ gục liền ba tên.
“Mấy thằng rác rưởi các  cũng dám vênh váo  mặt chị ? Cút!” — cô  chống một chân lên ghế, tay còn cầm nửa chai bia vỡ.
“Chậc,   ai lấy  cô  thì đúng là  phúc .” — Khâu Hạo Nhiên cảm thán.
Nghe xong câu đó, chẳng hiểu   thấy bực, liền thúc cho  một cùi chỏ.
Nguyễn Ninh  thấy động tĩnh,  , ánh mắt chạm  .
“Choang—”
Cô há hốc miệng, chai bia rơi xuống đất vỡ tan.
Tôi cúi đầu , bước lên:
“Muộn , về nhà thôi.”
Trên đường về, cô  cứ lén   mãi. Tôi giả vờ  , nhắm mắt dưỡng thần.
Sắp đến nhà, cô cuối cùng cũng nhịn  nổi:
“Anh Phùng Dụ… chuyện hôm nay,   thể đừng kể với ai ?”
Tôi nhịn :
“Tối nay  chuyện gì ?”
Mắt cô sáng rực:
“Cảm ơn  Phùng Dụ!”
“Này, Nguyễn Ninh.”
Cô  đầu:
“Gì thế ạ?”
Tôi buông tay, khẽ :
“Không  gì.”
Vốn định  với cô — Hôm nay, lúc em  tay đánh , trông  .
3
Dạo  Nguyễn Ninh  gì đó lạ lắm.
Ra khỏi nhà sớm, về muộn, lén lút bí mật.
Tối hôm đó,  tình cờ  ngoài chạy bộ,  ở cổng một lúc lâu, cuối cùng cũng thấy cô về.
Một  đàn ông lạ mặt đưa cô về tận cửa — cao ráo, điển trai. Nguyễn Ninh đối diện với , ánh mắt lưu luyến  rời.
“Em đang làm gì đấy?”
Không  từ , Phùng Phi xuất hiện, vỗ mạnh  vai  một cái.
Nguyễn Ninh và  đàn ông  đều  sang.