Như , nhà họ Phùng chính là chỗ dựa của chúng  ở trong nước.
Tôi đồng ý.
  gật đầu xong  hối hận, vì   từng hỏi xem Phùng Dụ  đồng ý  ,  tự ý quyết định cả tương lai của .
Phùng Dụ thở dài thật sâu:
“Em còn  hiểu  ? Chuyện    làm, ai mà ép ?”
“Ai     bỗng nhiên phát thiện tâm, thấy tội nghiệp em nên mới gật đầu cưới.”
“Anh   bụng đến thế .” – Phùng Dụ nắm tay , mười ngón đan chặt – “Thế còn chuyện em chặn   là ?”
Tôi bật dậy  đối diện:
“Anh còn dám hỏi!”
“Tối hôm đó  gọi cho em, kết quả  một cô gái bắt máy, bảo  đang ngủ, kêu em mai hãy gọi !”
Tức quá,  lập tức chặn  .
Phùng Dụ: “???”
“Anh lúc nào cũng giữ  trong sạch vì em đấy!”
“Xì!”
Anh nghiêm túc hẳn:
“Ngày nào? Khi nào?”
Tôi   một ngày cụ thể.
Phùng Dụ mở album ảnh trong điện thoại:
“Hôm đó bọn  họp lớp.”
Tôi chợt nhớ :
“À  .”
Hôm ,  uống  nhiều,    đề nghị chơi trò “Sự thật  Thách thức”.
Một vòng nào đó, luật sư Khâu thua, hình phạt là để cô gái  cạnh  điện thoại tiếp theo của .
Cô   câu: “Anh  ngủ , mai gọi  nhé.”
Xui xẻo là đúng lúc đó  mẫu điện thoại mới , Phùng Dụ và luật sư Khâu  mua y hệt , còn  cạnh , nên khi chuông reo liền cầm nhầm máy.
“Rồi vì thế mà em giận  suốt ba năm?”
Tôi rụt cổ:
“Không hẳn…   bận quá, em cũng quên mất.”
Hồi đó ngoài việc học,  còn  giúp  trai xử lý việc công ty, hai  em gần như làm việc suốt năm.
Phùng Dụ bế ngang  lên:
“Không  nữa, lo việc chính .”
Bị nhấc bổng,  theo phản xạ vòng tay ôm cổ :
“Việc chính gì?”
“Em chính là việc chính.”
Trời hửng sáng,  mơ màng cuộn trong lòng , chìm  giấc ngủ.
Phùng Dụ khẽ hôn trán :
“Ngủ .”
Tôi ngủ một mạch đến trưa, ăn qua loa  trang điểm, định đến xưởng.
“Không nghỉ lấy một ngày ?” –  ôm  từ phía .
“Vài hôm nữa  sản phẩm mới  mắt, hôm nay  kiểm tra .”
“Được , để  đưa em .”
Tôi vui vẻ nhận lời vì đỡ  tự lái xe.
Sắp đến xưởng,  nhận  tin nhắn từ Triệu Du Tâm, gửi kèm một định vị:
【Chúng  gặp  , liên quan đến bố và nhà họ Nguyễn.】
Thấy  trầm ngâm, Phùng Dụ hỏi:
“Sao ?”
Tôi đưa điện thoại cho  xem:
“Cô   gặp.”
Ánh mắt  thoáng hiện sự chán ghét:
“Muốn  ?”
Tôi suy nghĩ một lát:
“Đi. Xem thử cô  định giở trò gì.”
Phùng Dụ đưa  tới quán cà phê, dừng xe  cửa.
“Anh đợi ngoài  là .”
“Đợi .” –  gọi  , cúi xuống nhặt một viên gạch bên vệ đường, đưa cho  – “Nếu cô  chọc giận em thì cứ ném,  gì  lo.”
Tôi bật :
“Anh làm kiểm sát viên kiểu gì mà xúi   đánh  ?”
Anh cũng , véo nhẹ má :
“Ninh Ninh nhà   lên xinh thế, đừng vì rác rưởi mà mất vui.”
Đến nơi, Triệu Du Tâm  sát cửa sổ, ly cà phê  mặt  cạn.
“Chị…”
Tôi ngắt lời:
“Có gì  thẳng, bớt làm  ghê tởm.”
“Bố  bệnh , ung thư gan giai đoạn cuối, bác sĩ  nhiều nhất chỉ còn ba tháng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/anh-chong-kiem-soat-vien/chuong-4.html.]
“Bệnh thì tìm bác sĩ,    chữa.”
“Bố  gặp em và  trai. Dù  ông  cũng là bố các em.”
Mẹ kiếp, đáng lẽ nên mang viên gạch  .
“Từ lúc ông  nuôi bồ nhí bên ngoài, thò tay nuốt tài sản nhà họ Nguyễn, thì   còn là bố  nữa.”
Tôi  dậy, lạnh giọng:
“Đến lúc tang lễ hãy báo .”
Lên xe,  lập tức gọi cho  trai:
“Anh, Triệu Phong bệnh , ung thư gan giai đoạn cuối.”
Giọng  trai lập tức cao lên:
“Sao em ? Ông  tìm em ?”
“Triệu Du Tâm tìm em.”
Tôi chợt nhận  điểm bất thường:
“Anh  từ   ? Sao   với em?”
“Nói  bẩn tai em.”
Anh trai  buông một câu chửi thề nho nhỏ.
“Em đừng lo mấy chuyện ,  sẽ lập tức về nước.”
“Ơ! Anh,  cần …”
Tôi còn   xong,   cúp máy.
Phùng Dụ cũng :
“Có chuyện thì để bọn  giải quyết, em cứ tập trung mở rộng sự nghiệp vĩ đại của  .”
Anh  là   là làm.
Chiều hôm   hạ cánh, tối còn hẹn chúng  ăn cơm.
“Anh, chiều nay  làm gì?”
Anh nhàn nhạt đáp:
“Đi tìm Triệu Phong.”
Phùng Dụ gắp con tôm  bóc vỏ bỏ  đĩa :
“Ông  ký ?”
Anh  lắc đầu.
“Hả? Ký gì cơ?”
Phùng Dụ:
“Sớm đoán  ông   dễ ký .”
Anh  hừ lạnh:
“Đất chôn đến tận cổ  mà vẫn cứng đầu.”
Tôi càng tò mò:
“Cái gì? Hai  đang  cái gì ?”
Phùng Dụ   trực tiếp nhét nguyên cái càng cua  tách thịt  miệng :
“Chuyện của  lớn, trẻ con bớt xen .”
Anh  cũng hùa theo:
“ đó, lo cái xưởng của em ,  nhiều  khóa thẻ tín dụng ba năm.”
Tôi ngẩng cằm:
“Hứ, em  sợ, em  thẻ phụ của chồng.”
“Bảo chồng em khóa luôn thẻ phụ.”
Phùng Dụ  dịu dàng:
“Anh  nỡ .”
Anh trai : “Ọe—”
Chưa đầy vài ngày ,  nhận  một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Lúc  mới hiểu bọn họ định làm gì.
Triệu Phong vốn chẳng  đầu óc kinh doanh, dù nuốt  nửa công ty Nguyễn thị thì bao năm nay cũng chỉ   ăn mòn vốn.
Dự án thì đầu tư một lỗ một, hai cái lỗ đôi.
Anh trai  ấp ủ nhiều năm, cuối cùng cũng  thể lấy  những gì thuộc về chúng .
Chỉ là Triệu Phong cố chấp, nhất quyết  ký hợp đồng chuyển nhượng, thà để công ty mục rữa trong tay cũng  trả .
Phùng Dụ bèn lôi  chuyện Triệu Du Tâm dùng bằng giả và vụ lái xe  khi uống rượu gây thương tích năm xưa.
Triệu Phong e dè, cuối cùng buộc  ký.
Tôi    gọi cho Phùng Dụ:
“Tối nay  trai mời, ăn mừng ăn mừng.”
“Được, tan làm  qua đón.”
“Ừ, thế — ưm!”
Phía  bỗng   bịt chặt mũi miệng , mùi hắc xộc thẳng  khoang mũi khiến  nhanh chóng mất ý thức.
Khi mở mắt  nữa,   ở trong một nhà xưởng bỏ hoang ngoài ngoại ô.
“Tỉnh  ?”
Triệu Du Tâm nhếch mép :
“Không ngờ đúng , Nguyễn Ninh, cuối cùng cô cũng rơi  tay .”
Tôi  trói chặt  ghế,  nhúc nhích nổi:
“Cô định làm gì?”