Chương 20: Vòng tay  là nhà
Sáng hôm , khi ánh nắng  len qua khe rèm cửa, Nam  tỉnh giấc nhưng   vội rời khỏi giường. Anh  đó, siết nhẹ  con gái bé nhỏ đang ngủ ngoan trong vòng tay , đôi mắt  chứa đầy yêu thương xen lẫn sự  ơn.
Bảo Vy khẽ trở , mái tóc dài xõa  n.g.ự.c , đôi môi đỏ mọng khẽ hé thở nhè nhẹ. Cảnh tượng  khiến trái tim Nam mềm nhũn,  cúi xuống, khẽ hôn lên trán cô — thật dịu dàng, trân trọng.
“Chồng…” — Vy bất chợt gọi nhỏ trong mơ, giọng cô thỏ thẻ nhưng đủ khiến Nam nở nụ  ấm áp.
Anh siết chặt cô hơn, thì thầm bên tai:
“Ừ, chồng đây… luôn ở đây… chỉ bên em.”
Vy từ từ mở mắt, ánh  ngái ngủ nhưng long lanh hơn bất kỳ bình minh nào. Cô rúc mặt  n.g.ự.c , giọng khàn khàn mềm mại:
“Hôm nay đừng  … chỉ ở nhà với em thôi… nhé?”
Nam ôm cô chặt hơn, bàn tay  vuốt dọc sống lưng mảnh khảnh khiến cô khẽ rùng :
“Không chỉ hôm nay… cả ngày mai, ngày … tất cả ngày tháng  …  đều  chỉ ở bên em, ôm em thế .”
Câu   khiến Vy ấm lòng lạ thường. Trái tim cô khẽ rung lên,  cô ngước lên  , ánh mắt  dịu dàng  nghịch ngợm:
“ nếu  ở bên em mãi thế … thì ai nấu ăn cho em đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/anh-chong-den-tu-tuong-lai/chuong-20-vong-tay-anh-la-nha.html.]
Nam bật  khẽ, cúi xuống cắn nhẹ lên chóp mũi cô:
“Anh. Tất nhiên là .  với điều kiện… em  làm vợ  thật ngoan… để  còn  sức mà nấu ăn.”
Vy bật  theo, nhưng  kịp đáp lời thì Nam  xoay  đè cô xuống giường. Ánh mắt  tối , mang theo cả sự dịu dàng lẫn khát khao mãnh liệt.
“Vy…” —  thì thầm bên tai, giọng  trầm thấp, khàn đặc — “Vòng tay  chính là nhà của em… mãi mãi.”
Không đợi cô kịp phản ứng, Nam cúi xuống, môi  phủ lên môi cô một nụ hôn sâu, nóng bỏng nhưng đầy yêu thương. Bàn tay  vuốt ve từ bờ vai trần xuống tận eo, nhẹ nhàng nhưng đầy chiếm hữu.
Hơi thở Vy bắt đầu dồn dập, má đỏ ửng khi cảm nhận từng nụ hôn nồng nàn của  di chuyển khắp cơ thể. Cô    câu nào nữa… chỉ  thể siết nhẹ bờ vai , để mặc cho  dẫn dắt.
Nam yêu cô, cẩn trọng, trân trọng từng khoảnh khắc, từng  thở, từng tiếng rên khe khẽ thoát  từ bờ môi run rẩy .
“Vy… gọi   nữa … ‘chồng’…” — Nam thì thầm bên tai, giọng  khàn đục vì xúc động lẫn mê đắm.
Vy cắn nhẹ môi, ánh mắt long lanh  ,  khẽ cất tiếng:
“Chồng…”
Tiếng gọi  vang lên dịu dàng, nhưng  đủ khiến Nam bùng cháy thêm  nữa.
Anh ôm chặt cô  lòng, yêu cô say đắm… để chứng minh một điều: vòng tay  chính là nơi duy nhất cô  thể gọi là "nhà".