Không chỉ đòi hết tiền sính lễ, mà còn lấy lý do “lừa dối tình cảm, phá hoại hôn ước” để kiện Hứa Tịnh và gia đình tham lam của cô tòa, yêu cầu bồi thường tổn thất tinh thần và các chi phí khác. Hứa Tịnh viện cũng yên , căn nhà mới của em trai cô sắp thế chấp phát mãi. Bố cô ngày nào cũng đến bệnh viện lóc chửi bới, cô là đồ phá của, chổi.
Lương Siêu thậm chí còn tuyên bố, đợi cô viện, “chuyện kết thúc .”
Cuộc đời cô , dự báo là sẽ chìm trong m.á.u tanh gió dữ kéo dài.
Tôi bình tĩnh những tin tức , nội tâm hề gợn sóng, thậm chí còn chút .
Xem kìa, kẻ hủy hoại họ, bao giờ là , mà là những ác nhân họ gieo, và ác quả họ gặt.
Tôi chỉ nhẹ nhàng đẩy đổ quân cờ domino đầu tiên mà thôi.
Ngày mở phiên tòa đến.
Tôi mặc một bộ vest đen gọn gàng, trang điểm tinh tế, cùng trai và luật sư của thong thả bước phòng xử án.
Tống Vũ cũng mặt, ở ghế cáo. Chỉ trong một thời gian ngắn, như biến thành khác, tiều tụy, hốc mắt sâu hoắm. Đôi mắt từng “thâm tình” giờ chỉ còn sự hoảng sợ và tuyệt vọng, dám thẳng . Bên cạnh là luật sư cùng , cũng già cả chục tuổi chỉ một đêm, với vẻ mặt xám xịt.
Quá trình xét xử gì bất ngờ. Chuỗi bằng chứng của bên chỉnh và rõ ràng: hồ sơ chuyển khoản, giấy nợ, bản gốc thiết kế và tài liệu quá trình, đoạn ghi âm chí mạng… Mỗi bằng chứng giống như một nhát búa nặng nề, giáng mạnh Tống Vũ, và đập tan hy vọng cuối cùng của .
Luật sư biện hộ của cố gắng tranh luận về việc tặng cho tình cảm và cho vay, cố gắng nghi ngờ tính hợp pháp của đoạn ghi âm, nhưng bằng chứng thép, lời biện minh đều trở nên vô lực.
Thẩm phán tuyên án ngay tại tòa: Tống Vũ trả đầy đủ vốn khởi nghiệp và lãi suất của trong thời hạn quy định, đồng thời trả khoản bồi thường khổng lồ vì tội xâm phạm bản quyền. Ngoài , hành vi lừa đảo của sẽ xét xử trong một vụ án khác, thể đang chờ là án tù.
Khoảnh khắc búa của thẩm phán gõ xuống, Tống Vũ đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu chằm chằm , môi run rẩy như điều gì đó, nhưng cuối cùng thốt một từ nào, chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề và sự sụp đổ .
Mẹ gào ngay tại chỗ, nhào tới định cầu xin , nhưng cảnh sát giữ .
Tôi dậy với vẻ mặt cảm xúc, chỉnh vạt áo, thậm chí còn lười ban cho họ một cái liếc mắt.
Bước khỏi tòa án, ánh nắng chút chói chang. Tôi nheo mắt , hít một thật sâu khí của sự tự do.
“Hả hê ?” Anh trai khoác vai , hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/am-thanh-cuoc-song/chuong-7.html.]
“Tạm .” Tôi nhếch khóe môi. “Chỉ là ồn ào.”
Thế giới khôi phục âm thanh, đôi khi quả thực vẻ ồn ào.
trong sự ồn ào , còn những lời dối trá và tính toán ghê tởm nữa.
Sau , Tống Vũ bán xe và căn hộ mua bằng khoản vay mới đủ tiền để trả cho .
Hắn còn chỗ trong giới thiết kế, mang theo khoản nợ khổng lồ và vết nhơ thể gột rửa, trốn đến một thành phố nhỏ nào đó để sống lay lắt. Mẹ chịu nổi cú sốc, ngã bệnh.
Hứa Tịnh thua kiện nhà Lương Siêu, mất hết tất cả.
Sau khi viện, cô dường như thực sự sợ sự trả thù của Lương Siêu nên nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt . Có cô làm công nhân ở nhà máy phía Nam, cô kết hôn với một đàn ông lớn tuổi ở tỉnh khác. Tóm , cô sống trong cảnh khốn khổ và bặt vô âm tín.
Những "bạn bè" từng hùa theo trong phòng bao hôm đó, ít nhiều đều trai tiện tay xử lý vì về phía Tống Vũ hoặc vì chính họ sạch sẽ, dần dần gạt rìa trong giới.
Cuộc sống của cuối cùng thanh tĩnh.
Tôi hủy theo dõi tất cả những liên quan, vứt bỏ thứ liên quan đến quá khứ.
Tôi bắt đầu tham gia hệ thống huấn luyện phục hồi thính giác, học cách phân biệt và thích nghi với đủ loại âm thanh tuyệt vời hoặc ồn ào thế giới .
Anh trai giới thiệu với một vài nhà thiết kế hàng đầu trong ngành. Tài năng và những gì trải qua giúp giành sự tôn trọng và cơ hội từ họ. Tôi bắt đầu sáng tạo tên của chính , “Lâm Vãn Ninh.”
Bộ sưu tập thiết kế mới của tên là “Tái Sinh.”
Ngày mắt đầu tiên, khán phòng chật kín chỗ. Ánh đèn sân khấu chiếu thẳng , thấy tiếng vỗ tay nhiệt liệt bên , rõ ràng và chân thật.
Khoảnh khắc đó, , cái Lâm Vãn Ninh điếc ngốc, mặc lừa gạt c.h.ế.t .
Đứng ở đây là một Lâm Vãn Ninh thể thấy âm thanh—bao gồm cả lời dối và sự chân thành, và cũng cách cất lên tiếng cho chính .
Thế giới lẽ còn “yên tĩnh” như khi tháo máy trợ thính nữa, nhưng bao giờ như lúc , trong trẻo, vang vọng, và thuộc về chính .
Tôi khẽ ngẩng đầu, chào đón sự tái sinh chân thật, thuộc về .