Ám Muội Kiểm Soát - Chương 40

Cập nhật lúc: 2025-12-07 05:52:52
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Vô Hà ngẩng đầu lên, chằm chằm : "Tôi yêu, cũng thể cùng ."

Cố Duy Duy gật đầu, chút lo lắng, nhưng mỗi ngang qua nơi đó, đều cô là "con nhà họ Lưu".

Vô Hà thấy Cố Duy Duy đang , cô dừng , đợi .

Cố Duy Duy khẽ : "Đồng chí, thể đưa xem phim ?"

"Xem phim?"

Cố Duy Duy gật đầu, khuôn mặt hiện rõ sự chân thành: "Tôi mời."

Vô Hà gì.

Cố Duy Duy: "Lớp mười hai, ngủ bao nhiêu ?"

: "Tôi về nhà ."

Vô Hà ngạc nhiên, "Thật ? Bọn họ đều ngủ hết , ?"

"Họ ngủ , cũng ngủ ."

Vô Hà nhất thời ngây ngẩn, nên lời. Cô chỉ thể cúi đầu kéo cặp sách lên vai.

Cố Duy Duy cô: "Ai , chúng ở cùng mùi vị gì ."

Vô Hà nắm lấy quai cặp, cúi đầu: "Tôi về đây."

Cố Duy Duy giữa hai hàng cây, một lát thì thấy đang chiếu bóng. Cả hai đều dừng , xem một lúc, tiếp.

Sau đó, một nhóm phụ nữ tụ tập ở ven đường buôn chuyện, mãi đến khi thấy hai họ mới dừng bàn tán.

"Này, hai ..."

Cửa sổ nhỏ ánh nắng chiếu , chỉ mái hiên góc tường là mãi trong bóng râm.

Trong sân trống hoác, chỉ gió thổi những bộ quần áo thô phơi, chúng đung đưa cao thấp, như thể sắp x.é to.ạc và đè bẹp.

Căn phòng tuy sơ sài nhưng dọn dẹp sạch sẽ, nền đất còn trải một chiếc chiếu cói mới.

Tôi : "Tôi dám chê bai? Có một chỗ như thế để ở, thấy mãn nguyện lắm ."

Anh hỏi: "Thế thì cô cũng nên tự tìm nguyên nhân, là vì vấn đề phiếu tem ?"

Tôi đáp: " , chỉ tiền, phiếu tem."

Anh : "Có tiền cũng chắc mua những thứ cô cần."

Tuy về chuyện tiền bạc, nhưng đầu vẫn nghiêng về phía , nét mặt vẫn lạnh nhạt.

Tôi mở tủ quần áo cũ kỹ : "Tôi quả thực tiền, chỉ chút phiếu thịt nhỏ thôi."

Tôi lấy từ túi một tờ phiếu thịt, đưa cho , nhận, đầu chỗ khác.

Tôi : "Phiếu thịt , cần ?"

Anh với ánh mắt bối rối, đó liền : "Không cần."

Tôi thu tay : "Nếu cần thì thôi, chỉ đổi chút tiền lẻ lấy vài thứ lặt vặt."

Tôi thêm gì nữa, xuống chiếc giường gỗ mà kê cho .

Anh nhướng mày: "Cô nhà, thì ở tạm đây . Không cần cảm ơn , đây là căn nhà của ."

Tôi , dính dáng gì đến .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/am-muoi-kiem-soat/chuong-40.html.]

Trong đầu nhiều chuyện, nhưng thể bất cứ thứ gì.

Tôi chỉ ở đây để thể chuyên tâm học hành, cần bận tâm về những chuyện khác nữa.

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Tôi bình tĩnh : "Tôi , cảm ơn ."

Anh cất hết sách giáo khoa lên kệ, đó bước tới chiếc bàn bên cạnh, ánh mắt như đang suy tư.

Tôi hỏi: "Anh Duy Duy, hỏi một chuyện."

Anh gật đầu, nhưng mắt vẫn .

Tôi : "Anh giúp xem bài tiếng Anh ? Tôi nên ôn tập thế nào, điểm lúc nào cũng lẹt đẹt."

Anh thực sự quá quan tâm, cũng thi đại học, điểm của thì ý nghĩa gì .

Tôi tiếp: "Tôi cũng rõ tại , điểm của luôn ở mức 60, nhưng bao giờ đạt mức 80."

Anh , ánh mắt sắc bén: "Cô nhận , điểm tiếng Anh của cô mãi khá lên, mà cô cũng tham gia chấm bài , điểm trừ cũng lạ lùng."

Tôi nghĩ ngợi một lát, đó hỏi: "Anh cách nào giúp đột phá ?"

Anh : "Tôi thì cách, nhưng chịu khó học . Nếu cô thi đậu học viện y, cô làm như ."

Tôi hít một thật sâu, đó .

Anh : "Thi đại học thì cần điểm tuyệt đối. Cô đừng học thuộc lòng, hiểu ngữ pháp và từ vựng, tìm cách vượt qua ngưỡng loại 10% ."

Tôi hỏi: "Nhà ai thi đại học ?"

Duy Duy chịu trả lời, ánh mắt lóe lên vẻ vui. Anh : "Đừng hỏi những chuyện quan trọng, tập trung mục tiêu của cô ."

Tôi , đó . Anh đúng là một kín đáo, cần cố gắng hỏi thêm nữa.

Duy Duy thấy gì thêm, vẻ mặt dịu một chút, : "Tôi giúp cô. chúng lập một quy tắc, mỗi ngày chỉ học đến 12 giờ, đó ngủ."

Tôi , ánh mắt đầy vẻ ơn.

Anh : "Tôi giúp cô làm bài tập, chỉ giúp cô học ngữ pháp và từ vựng."

Tôi chỉ gật đầu.

Anh định tiếp tục làm việc, đó : "Cô thi đậu, thì tập trung việc học, đừng suy nghĩ lung tung."

Tôi : "Tôi suy nghĩ lung tung."

Anh : "Được , . Đừng cố gắng hối lộ bằng phiếu thịt nữa."

Tôi sửng sốt: "Tôi hối lộ ."

Anh để ý đến , chỉ tiếp tục vẽ vẽ. Tôi cũng thêm gì nữa, lặng lẽ lấy sách học.

Sau đó, : "Đi thôi, ngoài dạo một chút."

Tôi hỏi: "Chúng ?"

Anh : "Chúng ngoài quảng trường, mua một ít đồ. Chúng cùng ."

Tôi đồng ý, đó dậy theo .

Anh : "Tôi mua kem."

Kem là một món hàng xa xỉ thời đó, khó để mua .

Tôi : "Anh phiếu ?"

Anh : "Không cần phiếu, chỉ cần tiền mặt. Tôi còn dư một chút."

Loading...