Đại học Bình Xuyên là trường dự cho một học viện. Thành tích của Mạch Mạch thể đậu đại học danh tiếng, nhưng vẫn là trường học của .
Tôi hỏi : “Anh định ? Chắc cũng chứ?”
“Được thôi,” Mạch Mạch vui vẻ, “nhưng , học trường gần nhà, thể chăm sóc .”
Vô Hạn khẩy, với một khuôn mặt cảm xúc: “Cô trưởng thành , còn chăm sóc ư? Cô thể tự lo liệu cho bản là lắm .”
Tôi nghĩ thầm: Anh thật là… Anh cần lo lắng, tự lo cho bản .
Mạch Mạch Vô Hạn đang sự thật, vì cô : “Vậy thì sẽ thi một ngôi trường , một trường mà thể tự hào.”
Anh quả quyết: “Điều đó quan trọng. Chuyện của cô cần vì mà làm bất cứ điều gì.”
Anh lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng khi nhắc đến chuyện ăn uống, liền : “Được , sẽ cho cô một chỗ dựa. Tôi sẽ giúp cô kiếm tiền.”
Chuyện thì quá đáng . Tôi liền hỏi : “Tháng cần đưa tiền sinh hoạt phí ?”
Mạch Mạch làm thêm và tiết kiệm một khoản kha khá, gần bằng tiền Vô Hạn đưa cho cô mỗi tháng.
“Không cần. Tôi tiền tiêu vặt .”
“Được .” Mạch Mạch gật đầu, cô cũng dùng tiền của .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Mạch Mạch bật , đó cúi đầu xuống, nhỏ tai : “Anh cần lo lắng về chuyện tiền nong của , giúp duy trì tình trạng .”
Mạch Mạch “tình trạng ” là gì, cô thể cứ dán chặt lấy mãi . Cuộc sống của cô quá nhiều việc làm, cô tự quyết định cuộc đời . Cô : “Tuy nhiên, sẽ nấu đồ ăn cho .”
“Được.” Anh chấp nhận chút do dự.
Chỉ cần chấp nhận đồ ăn của , thì vẫn đang quan tâm đến , hiểu quy tắc ứng xử của .
Mạch Mạch , mặc dù thành tích của chỉ ở mức trung bình, nhưng những bạn cùng phòng và bạn cùng lớp nghiệp đều thiết với , nhưng bất kỳ mối quan hệ xã hội nào khác.
“Thật suy nghĩ của , những gì làm đều lý do,” Mạch Mạch , “nhưng ai cũng giống , cũng những thứ giống với .”
Vô Hạn : “Tôi chắc chắn là những điểm khác biệt so với cô. những đó... họ thể mục tiêu.” Vô Hạn đầu , thêm gì nữa.
Mạch Mạch cũng gì thêm, cô Vô Hạn một vòng tròn bạn bè riêng của , trong đó cô thích, cô ngưỡng mộ. Cô vẫn cần thêm thời gian để chinh phục .
“Điều đó cả, chỉ là một nhiều tham vọng, chỉ cần một ghét là .”
“Làm thế ?” Mạch Mạch đột nhiên hỏi , cô chứng minh rằng hề tệ. “Anh ghét , ngược , thích .”
Anh những lời ngẫu nhiên của cô làm cho bối rối, đó bật : “Cô thích , cũng kiếm tiền .”
“Vâng.” Mạch Mạch khăng khăng: “Sắp đến ngày nhập học , thể đưa ?”
“Được.” Người đàn ông đồng ý ngay lập tức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/am-muoi-kiem-soat/chuong-221.html.]
--- Chương 107 ---
Đến ngày học, trời quang mây tạnh, khí tươi mát.
Tôi làm phiền Vô Hạn, nên đến trường một .
Anh gì, đến đón từ sớm.
Tôi thoáng ngạc nhiên.
Anh gì, cũng làm gì.
Trường của cách xa nghìn dặm, quen ai, cũng nào ở gần đó. Tôi chỉ một bạn học cùng du lịch nước ngoài, cô đang theo học một trường đại học danh tiếng khác.
Lúc , trong nhà ai. Tôi đến sân vận động, nơi Vô Hạn đang chờ , đang một chiếc xe thể thao màu đen, nổi bật.
Vô Hạn với một cái khó hiểu. Anh : “Đây là nơi cô ở ? Nó cũ, cần giúp cô dọn dẹp ?”
Anh , ngửi thấy mùi cà phê.
Anh , ánh mắt như đang dò xét. Tôi nghĩ bận tâm .
Cô mới chuyển đến đây, nên thứ đều bừa bộn. Tôi cũng với : “Con sẽ sống ở đây, con sẽ tự lo liệu cho bản .”
Vô Hạn quanh, gật đầu, : “Rất , ngăn nắp, cảm thấy rằng việc cô trở thành bạn cùng phòng của sẽ khiến thoải mái hơn.”
Tôi nghiêng đầu, hiểu ý : “Tôi là bạn cùng phòng của ư?”
Anh chỉ mỉm : “Hiện tại là như thế. Sau thì .”
Tôi làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, nên quyết định sẽ tự đổi.
Tôi hỏi : “Anh bạn cùng phòng ?”
“Tôi thời gian để giao tiếp với khác, chỉ thể sống ở đây một thời gian.”
Vô Hạn những lời khiến hiểu rằng đang ám chỉ sự khác biệt giữa hai chúng . Có lẽ nghĩ rằng quá kém cỏi.
Tôi kiên quyết : “Tôi cảm thấy khác biệt, chỉ học cho , học vì bản , giành quyền kiểm soát cuộc đời .”
Vô Hạn chằm chằm, nhíu mày, gì, nhưng cảm nhận sự im lặng đó là sự đồng ý.
Tôi : “Được , chuẩn đồ ăn cho .”
Vô Hạn lập tức mở chiếc hộp , bên trong là những hộp đồ ăn đóng hộp do tự làm. Hộp thứ nhất, hộp thứ hai... xếp chồng lên , ước chừng đến chục hộp.
Vô Hạn những hộp đồ ăn, hài lòng gật đầu: “Thật , thể ăn trong một tháng.”
Anh . Mặc dù , nhưng đang ngầm cảm ơn .