13 "Cõi Âm" - Chương 3 Cán cân giữa niềm tin và sự tiếc nuối

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-30 08:08:15
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau nhiều ngày hôn mê, cuối cùng Tân cũng mở mắt. Nhờ sự chăm sóc tận tụy của Linh và tiền từ đàn ông bí ẩn, dần bình phục. Việc ăn uống, thuốc men đều điều trị kịp thời.

 

Mùa hè năm , nắng quá gắt, chỉ nhè nhẹ rọi xuống mái hiên. Từng cơn gió lùa qua vòm lá, xào xạc bên thềm. Tiếng chim hót từ rặng cây xa vọng về như gọi thức một ký ức xa xăm.

 

Tân tựa lưng bậu cửa, ánh mắt m.ô.n.g lung trời xanh nhạt. Dáng vẫn gầy, nhưng còn xanh xao như . Gương mặt bớt hốc hác, ánh mắt cũng lấy phần nào sinh khí.

Quý

 

Linh nhẹ bước gần, khẽ xuống cạnh . Cô nghiêng đầu, quan sát vẻ lặng lẽ của Tân hỏi khẽ:

 

— Anh đang nghĩ gì ? Có chuyện gì vui ?

 

Tân im lặng vài giây mới cất tiếng, giọng trầm hẳn xuống:

 

— Trước lúc ngất... chuyện gì xảy ?

 

Linh chớp mắt, mỉm như nhớ điều gì đó:

 

— À! Em còn kể. Lúc ngất , chú bí ẩn đó đến. Chú đưa em một lọ thuốc mới và cả thuốc trị thương cho nữa! Nhờ đó mà mới hồi phục nhanh như đó.

 

Tân khẽ nhíu mày, ngạc nhiên:

 

— Chú cứu ?

 

Linh gật đầu, ánh mắt lấp lánh:

 

— Vâng. Chú còn khen dũng cảm. Chú bảo thấy giữ chặt bình thuốc như thể sợ mất nó. Rồi đó, chú tay xử lý luôn bốn kẻ đánh và sỉ nhục em. Chú nếu tụi đó còn dám đụng tới thêm nữa, thì chính chú sẽ mặt.

 

Tân lặng , ánh mắt đăm chiêu:

 

— Rốt cuộc ông là ai? Tại giúp ? Mình gì đặc biệt...

 

Linh chợt nhớ thêm điều gì, vội :

 

— À còn nữa, cả em… hôm đó cũng chứng kiến hết chuyện. Sau đó, đến tìm , nhiều. Mấy ngày hôn mê, chính cả em chăm sóc cho đó.

 

Nghe , Tân sang nắm nhẹ hai vai Linh, giọng lo lắng:

 

— Thế… cả em giờ ?

 

Linh cúi mặt, giọng chùng xuống:

 

— Trước khi làm, dặn em chăm thật . Anh kiêng tắm đêm, trời lạnh thì nhớ mặc áo ấm. Anh còn hỏi em đủ thứ nữa mới yên tâm rời .

 

Tân khẽ thở dài, ánh mắt ngập tràn cảm xúc:

 

— Vậy… ghét . Mình cứ tưởng… sẽ chẳng bao giờ tha thứ nữa…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/13-coi-am/chuong-3-can-can-giua-niem-tin-va-su-tiec-nuoi.html.]

Một hồi  

 

 

Tân ngắm sợi dây chuyền nối với cán đầu của chiếc chuông với, ánh mắt thoáng nét trầm tư. Một hồi , khẽ hỏi:

 

— Linh … chiếc chuông ... gì đặc biệt ?

 

Linh khẽ mỉm , ánh mắt chậm rãi hướng về nơi chân trời đang nhuộm ánh hoàng hôn. Cô lặng một lúc mới lên tiếng, giọng trầm lắng:

 

— Hồi nhỏ… em từng thấy ông nội cầm chiếc chuông . Ông là một đặc biệt — một thầy trừ tà nổi tiếng, giỏi nhất mà em từng .

 

Cô ngừng một lát, như để chắc chắn rằng cuốn những hồi ức xa xăm. Rồi cô kể tiếp, giọng như đang thì thầm gió:

 

— Có … em cùng ông cố lên núi hái thuốc. Lúc trở về, trời bỗng đổ mưa, con suối nhỏ ven đường trở nên dữ dội. Người bảo suối nhiều c.h.ế.t đuối, thành ma da, nguy hiểm vô cùng.

 

Tân khẽ rướn lắng , mắt rời khuôn mặt Linh. Cô tiếp tục:

 

— Em trượt chân, ngã xuống dòng nước. Lúc , thứ mờ dần, em gần như mất ý thức. khi chìm hẳn, em cảm nhận một bàn tay ấm áp, quen thuộc kéo em lên. Rồi cả em… bay lơ lửng trung.

 

— Bay...? — Tân ngạc nhiên.

 

Linh khẽ gật đầu, ánh mắt mờ xa như vẫn còn thấy cảnh tượng năm xưa:

 

— Ba ngọn lửa sáng rực xoay quanh em, đánh liên tục xuống lòng suối. Những tiếng rì rầm kỳ lạ vang vọng khắp nơi, như tiếng tụng chú... trầm và mạnh. Lúc , em — ông nội đến.

 

Cô mỉm nhẹ nhàng, mắt ánh lên sự ơn sâu sắc:

 

— Nếu ông… em còn ở đây để kể chuyện cho .

 

Tân lặng , lòng trào dâng một cảm xúc khó tả. Cậu nắm lấy sợi dây chuyền, khẽ hỏi:

 

— Vậy… ông nội em giờ ở ?

 

Linh chậm rãi lắc đầu, nụ vẫn vương môi nhưng ánh mắt đượm buồn:

 

— Kể từ đó… em còn thấy ông nữa. Khi tỉnh , em chỉ thấy chiếc chuông đặt bên cạnh và một tờ giấy nhỏ… với dòng chữ:

“Con hãy bảo vệ chiếc chuông bằng giá. Khi thời khắc quan trọng đến… sẽ xuất hiện.”

 

Tân ngước cô, nhưng Linh chỉ khẽ nhún vai:

 

— Đó là tất cả những gì em còn nhớ.

 

Cả hai lặng thinh. Hoàng hôn buông xuống, ráng chiều đỏ sẫm nhuộm kín trời. Tiếng gió thổi nhẹ qua hiên nhà, mang theo mùi nắng cuối ngày và dư âm của một câu chuyện trọn vẹn.

 

Họ cùng ng

ồi bên , mái hiên gỗ cũ kỹ, lặng lẽ ngắm ánh hoàng hôn dần khuất rặng tre xa.

 

Loading...