Nàng mới châm cây kim cuối cùng xong liền kéo ống quần của Thái thị xuống, đó thấy Vô Âm, tiểu Tam Nhi, Thiết Trụ và Nhị Đản cùng tiểu cô nương đang xách một góc áo cà sa theo ở phía , năm chen chúc cổng để chuyển một khúc gỗ mục trong đại viện của cô nhi đường.
Ôn Ninh từng thấy qua thần sắc trăng thanh gió mát, dáng cao lớn như ngọc thụ của Phật tử, nhưng từng thấy qua dáng vẻ y xắn tay áo, tăng bào lấm lem bùn đất, khom lưng để nâng một khúc gỗ mục.
Vô Âm là một phật tu kim kỳ, nếu y khiêng một khúc gỗ như thì đương nhiên dễ như trở bàn tay, nhưng y lựa chọn khiêng cùng ba tiểu t.ử mà đứa lớn nhất mởi chỉ mười tuổi .
Chỉ với sự cẩn thận và tư thế sẵn sàng gập lưng thì trong Tu Chân Giới cũng nhiều thể sánh với y.
Ôn Ninh nhịn nghĩ tới những lời đồn về Phật t.ử Vô Âm mà nàng từ lâu đây, khi đó nàng để quan tâm, và cũng để những lời đồn ở trong lòng.
Lời đồn :
Phật t.ử Vô Âm, cao cao tại thượng, tư chất phi phàm, ít thể lọt mắt xanh của y.
Cũng , Phật t.ử Vô Âm là một đóa cao lãnh chi hoa, tới bây giờ cũng từng giả tạo với ai.
Nếu để Ôn Ninh thì những đều là ăn bậy bạ, tính khí của Phật t.ử , bình dị gần gũi ấm áp, hiền từ. Xem truyền miệng những lời đồn nhiều, chỉ rằng càng truyền miệng thì càng sai sự thật mà thôi.
Sau khi Vô Âm giúp ba đứa nhỏ chuyển khúc gỗ thì phủi tay, dường như bùn đất từ khúc gỗ mục dính tay của y, Thái thị vội vàng lên, “Hậu viện chỗ rửa tay.” Lam thành bao giờ thiếu nước, nhưng để đề phòng bất cứ tình huống nào, mỗi nhà đều sẽ chuẩn hai thùng nước để rửa tay và nấu nước.
Vô Âm cảm tạ Thái thị, nhưng rửa tay luôn, “Nếu bẩn thì bần tăng liền giúp các vị tiểu thí chủ làm việc .”
“Phật tử....” Ôn Ninh nhịn gọi y , “Ngài sẽ làm ?” Phần lớn tu sĩ ở Tu Chân giới, trừ việc tu luyện thì ít khi để tâm chuyện khác, Ôn Ninh còn tưởng rằng mười ngón tay của Vô Âm sẽ dính một giọt nước, nhưng ngờ đồ chay mà y nấu ngon, mà Đại hòa thượng đề xuất giúp bọn nhỏ xây chuồng lợn, Ôn Ninh chút.... dám tin.
Vô Âm tiếng.
“Sẽ .” Y thành thật .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/xuyen-sach-sau-khi-thanh-tang-trung-co/chuong-25-2.html.]
Người xuất gia dối, y thì chính là .
“Bất quá, , phàm phu tu Phật, làm thì ăn, hôm nay Vô Âm làm việc chăm chỉ nên cứ coi như là đang tu hành .”
“Đại sư phụ lợi hại như , chỉ là xây một cái chuồng lợn mà thôi, thể làm khó ngài chứ!” Tiểu Tam Nhi bắt đầu ngọt.
Bây giờ ngay cả Ôn Ninh cũng nhịn mà bật , “Ngươi nịnh hót .” Nàng chọc cái trán của tiểu Tam Nhi một cái.
Vô Âm cởi áo cà sa, cẩn thận gấp và đặt sang một bên, đó xắn tay áo thảo luận với đám tiểu t.ử xem nên để chuồng lợn ở , lúc tướng mạo của y còn trẻ, tìm chút cảm giác thận trọng của một vị cao tăng đắc đạo ở y.
Ôn Ninh sang khúc gỗ mục ở bên cạnh, khúc gỗ hẳn là mục từ lâu , bên trong chẳng những rỗng tuếch mà còn một chỗ trũng xuống, chỗ trũng mưa gió làm cho lấp đầy bùn đất, tự nhiên mọc một tầng rêu xanh, lớp rêu mọc một mầm cây thanh giòn, hai lá chồi nha diệp đung đưa gió, một chút khí phách quật cường nào.
Sau khi thu dọn sạch sẽ khúc gỗ mục thì thể làm giá đỡ mái che cho chuồng lợn.
Nàng xổm xuống, cùng cẩn thận đào mầm cây lên, đó cẩn thận bọc rễ của nó , đợi đến khi về tông môn liền cấy nó trong chậu hoa.
Thái thị thấy nàng như liền khỏi cảm khái, tiên t.ử rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, một đứa nhỏ đương nhiên sẽ tâm tính trẻ con, nàng bước lên hỏi Ôn Ninh, “Tiên tử, theo đến phía nhà bếp ? Tôi nghĩ đại sư và đám nhóc bận rộn cả nửa ngày, nhất định là đói ...” Nàng rõ mấy tu tiên rốt cuộc ăn cái gì , ngoài việc từ xa thấy các tự kim đan kỳ của Tân Nguyệt tông tuần tra thì nàng chỉ từng tiếp xúc với Ôn Ninh, mà Ôn Ninh thì ăn.
Thái thị là một thông minh, đương nhiên nàng sẽ coi Vô Âm, quen thuộc với Ôn Ninh như là một tăng nhân bình thường, e rằng vị đại sư phụ cũng là một vị thánh tăng đắc đạo chứ.
“A, đúng , ngươi mà thì quên mất.” Ôn Ninh đầu giỏ rau lạnh, cây tề thái và trứng chim ở bên cạnh, “Phật t.ử ăn ngũ huân, cũng ăn trứng chim, phần của y để nấu cho, chỉ là làm phiền Thái nhũ mẫu nấu nhiều thêm một chút.”
Đương nhiên Thái thị sẽ từ chối, nàng còn đang ước thể giúp Ôn Ninh chứ.
Vô Âm và bọn nhỏ bận rộn đến tận giờ ngọ, khi chuồng lợn thiện kha khá liền đem con lợn nhỏ đầy bùn đất đang lăn lộn đất trong. Sau đó liền phát hiện Thái thị và Ôn Ninh dọn lên một bàn thức ăn, tiểu cô nương nháy mắt với đại hòa thượng, chỉ một đôi bát và đôi đũa , “Phật tử, ngài ở đây!”
Vô Âm thở dài, “Ôn thí chủ, tiểu tăng tích cốc.” Thật y cảm thấy bất đắc dĩ. Linh khí trong thức ăn của phàm nhân mỏng, cho dù y trúng cổ độc, linh khí ở cũng sẽ cổ trùng hút, cho nên y cần ăn cơm để bổ sung linh khí hao tổn, nhưng những loại rau cũng tác dụng gì, chỉ như là muối bỏ biển mà thôi.
“Ta .” Ôn Ninh nắm lấy tay áo của y, kéo y xuống bên cạnh bàn ăn, đám tiểu t.ử rửa tay xong, mắt sáng như đang chờ ăn cơm, “Ngài ăn một chút cũng , xem như là tâm ý .”
Vô Âm cũng từ chối nữa, “Vậy tiểu tăng rửa tay cái .” Y xoay , định đến thùng nước để lấy nước rửa tay, thấy tiếng gõ cửa ở cổng cô nhi đường, nên tiện đường mở cửa luôn.