[Xuyên sách] Sau khi thánh tăng trúng cổ - Chương 25.1

Cập nhật lúc: 2025-12-11 11:19:21
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vương lão gia nhận đám tiểu t.ử chạy tới để xin gạch của ông là đám cô nhi ở cô nhi đường, chỉ là ông nhận xuất gia đằng đám nhóc con là ai, ông cũng xem như là cả đời sống ở Lam thành mà từng gặp qua một nhân vật thần sắc như trong các ngôi chùa ở gần Lam thành.

“Vương lão gia, xin ông hãy rủ lòng thương cho chúng con mượn dùng mấy viên gạch ạ.” Lũ trẻ tranh ở ngoài cổng, “Sau bất kể là ngài đ.ấ.m vai bóp chân quét sân lau bàn thì chúng con đều sẽ làm!”

, đúng , chúng con đều làm !”

Vương lão gia chúng quấn lấy còn cách nào khác, “Ai da, đám nhóc con , các ngươi đ.ấ.m vai bóp chân nhưng chỉ sợ các ngươi đủ sức chứ!” Ông liếc Vô Âm đang ở phía bọn nhỏ, sang đống gạch ngói vỡ vô dụng ở một góc sân, ngoài còn mấy khúc gỗ mục nát phá hủy.

Thật ông tống khứ mấy thứ từ lâu , chỉ là nơi đổ rác ở ngõ Chu Lộc cách quá xa, mà ông cũng tiện nên mới chất đống ở trong sân để nuôi cỏ, Vương lão gia trái đều thấy khó chịu. lúc mấy tiểu t.ử chạy tới mượn gạch của ông để xây chuồng lợn, Vương lão gia góa vợ nhiều năm, bởi vì nhi t.ử độc nhất linh căn nên chạy tới đại tông môn để thử vận may, mà mấy năm nay cũng lượt gửi cho ông một chút tiền của nên cuộc sống của Vương lão gia mới hơn một chút.

Chỉ là nhi t.ử nhiều năm trở về, nếu thì cũng chỉ là sứ giả mang thư đến, mà ông chữ nên mấy đứa học trò chữ ở trong Lam thành cho ông . Nội dung trong thư cũng chỉ là ở trong đại tông môn sống , phụ cần nhớ thương quá độ, nhưng khi nhớ thương cốt nhục của cần là thể ngừng ? Vương lão gia mỗi ngày đều nhớ con trai, nhớ suốt một thời gian dài, thấy đứa nhỏ của nhà khác đáng yêu liền cố tình trêu chọc đám nhóc con ở cô nhi đường .

Toàn bộ hành trình Vô Âm theo mấy đứa nhỏ đều một câu nào, chỉ mỉm đó chúng làm nũng chơi để hỏi mượn gạch của Vương lão gia. Đó vốn là một đống gạch ngói vỡ vô dụng, e rằng Vương lão gia cũng định vứt nhưng ngại đường xa, đúng lúc đám nhỏ chạy tới đây.

“Vương lão gia, xin ông đó, cho chúng con mấy viên gạch ——" Mấy đứa tiểu hài t.ử lớn tuổi hơn thì lá gan cũng lớn hơn, vươn tay nắm lấy tay áo của Vương lão gia để làm nũng.

“Ách, cũng thể cho các ngươi .” Vương lão gia thấy chúng như , cũng nhịn liền bật , “Đây, quét sạch sân viện cho , xong thì một đống gạch ngói cho các ngươi hết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/xuyen-sach-sau-khi-thanh-tang-trung-co/chuong-25-1.html.]

Đám nhóc reo hò, chạy như vay trong viện như những chú chim sẻ.

“Tiểu Ni nhi, cầm lấy !” Tiểu Tam nhi cầm lên một nửa viên gạch nhỏ nhất đưa cho tiểu cô nương nhỏ tuổi nhất, còn thì xắn tay áo lên, đó hai vòng quanh mấy khúc gỗ mục nát ở bên cạnh đống gạch vỡ, “Phi, phi!” Cậu bé nhổ hai miếng nước bọt lên tay, đưa tay nhấc một góc của khúc gỗ mục lên. Tuy nhiên khúc gỗ quá nặng, khiến bé đỏ mặt tía tai mà xê dịch chút nào.

“Tam Nhi, ngươi đừng nhúc nhích, để bọn đến giúp ngươi!” Hai bé khác bước lên, cùng nâng khúc gỗ mục lên, nhưng khúc gỗ vẫn xê dịch một chút nào.

Thậm chí ngay cả hai chồi nha diệp mọc ở bên khúc gỗ mục cũng rung lên một cách trào phúng.

Hai má của ba bé đều sưng tím cả lên, thấy đám nữ t.ử luân phiên chuyển gạch lên xe đẩy, thấy đường đường là một nam t.ử hán tuyệt đối thể đám tiểu cô nương đ.á.n.h bại , bọn chúng ngươi , ngươi, đồng loạt nhảy dựng lên thử nữa.

Vô Âm thấy ba đứa nhóc liền giật nhớ tới lúc còn là một tiểu sa di, nhịn khẽ một tiếng, tiến về phía để giúp đỡ một phen, “Thử nữa xem.” Y .

Ba “tiểu nam t.ử hán” y như liền vội vàng nhấc về phía , nâng ở phía , thì ôm ở giữa, “Một, hai, ba!” Tiểu Tam Nhi thẳng giọng hô to, khi bé đếm đến ba, khúc gỗ vốn dĩ nhúc nhích tí nào cư nhiên di chuyển lên một phân —— Nâng lên , bọn chúng nâng lên ! Trong mắt của đám tiểu t.ử tràn ngập hưng phấn.

“Đi thôi.” Bởi vì khom lưng nên chiếc áo cà sa của Vô Âm rơi xuống giữa đống bùn nhưng y vẫn kéo lê về phía thêm vài bước mà hề để ý đến, chỉ tập trung giúp đỡ ba tiểu gia hỏa chuyển khúc gỗ khỏi viện của Vương lão gia.

Ni Nhi nhỏ tuổi nhất, chính là tiểu cô nương mà Ôn Ninh mang từ bên ngoài về, cô bé dọn xong hết đống gạch, mấy đứa nhỏ lớn tuổi hơn một chút cũng để cô bé chuyển gạch nữa. Thế là cô bé góc áo cà sa bẩn mà Vô Âm đang kéo lê mặt đất, suy nghĩ một chút liền chạy tới nắm lấy vạt áo theo bốn mang khúc về cô nhi đường.

Ôn Ninh đang châm cứu cho Thái thị ở trong cô nhi đường, Thái thị ở cô nhi đường mấy năm nay một bệnh về xương khớp, nếu Ôn Ninh thời gian rảnh thì đều tới đây châm cứu cho nàng . Đương nhiên, thu chút phí “Châm cứu”, Ôn Ninh sẽ ở ăn với bọn nhỏ một bữa cơm do Thái thị nấu mới .

 

Loading...