Nghĩ tới đây, tiểu cô nương lấy tự tin, hai tay nắm thành quyền, “Nghe kỳ trân dị bảo đều thể hút , nếu linh ngọc tiên thiên thì những d.ư.ợ.c liệu khác chắc chắn cũng đang ở cách đây xa!”
Vô Âm đôi mắt sáng long lanh, dáng vẻ quyết tâm thành công tràn đầy hi vọng của nàng thì nhịn tiếng, “ . Tiểu thí chủ đúng.”
Ôn Ninh lời của y làm cho nghẹn một lúc, “Ân....Phật tử, ngài hỏi xem là ai những lời ?” Nửa câu cũng hỏi !
“Mặc kệ là ai , thí chủ tin tưởng là .” Hai tay của Vô Âm nắm ở trong tay áo tăng bào, nghiêng đầu, khóe miệng lộ một tia yếu ớt.
Ôn Ninh:.....
Ấy, nàng nhịn mà nghĩ, vị hòa thượng thật là mắt, đáng tiếc y là một hòa thượng.
Trong khi chuyện, hương dẫn ở trong phòng tản ngoài, nhưng từ xa thấy Trân Châu đang hớt hải chạy tới, “Sư thúc tổ, sư thúc tổ, đến đến !”
“?” Ôn Ninh chút mờ mịt sư điệt tôn chạy như bay tới, thở hổn hển , “Mau mau, mau xem náo nhiệt, tới sơn môn ạ!”
Tân Nguyệt Tông quanh năm vắng vẻ, vì từ khi Vô Âm tới đây liên tiếp tới cầu y , gần đây Tu Chân Giới nhiều trúng độc ?
Ôn Ninh nghĩ, lui khỏi cửa sổ, chạy theo Trân Châu ngoài, nửa đường mới nhớ tới Vô Âm vẫn còn đang ở cửa sổ, đó đầu định mời Vô Âm tự uống một chén , nhưng thấy đại hòa thượng ngay .
“Phật tử?!” Ôn Ninh kinh ngạc, đây Phật t.ử cũng thích xem náo nhiệt chứ?
“Không .” Lúc Vô Âm hiểu ý tứ của Ôn Ninh, trả lời, “Chỉ là cũng chút chuyện cần tìm Ôn lão tổ, khéo tiện đường mà thôi.” Tuy là hiện tại y cũng giúp đỡ một chút việc vặt cho Tân Nguyệt tông, nhưng ít nhất cũng trả công, ở Tân nguyệt vô tích sự mà nhận sự chiếu cố một cách uổng phí, nhưng ít nhiều trong lòng vẫn là chút băn khoăn.
Y tìm Ôn Hiệp chính là vì chuyện giải d.ư.ợ.c của hoan tình cổ.
Mấy ngày nay Vô Âm tính toán rõ ràng, nếu thu thập d.ư.ợ.c liệu thì cổ độc trong y sẽ xâm nhập đại não, trong lúc sống mà c.h.ế.t cũng xong thì vẫn nhờ đến Ôn lão tổ tay.
Không y sợ việc sống , c.h.ế.t xong chịu đau đớn, mà là y sợ cổ độc ảnh hưởng dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, trở thành một kẻ điên thể khống chế , làm hại đến vô tội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/xuyen-sach-sau-khi-thanh-tang-trung-co/chuong-21-2.html.]
Ôn Ninh gật đầu, “Chúng cùng thôi.”
Vô Âm yếu ớt, gật đầu.
Trân Châu:.....
Nếu nam nhân mắt là một hòa thượng, thì chừng nàng còn cảm thấy chính là viên minh châu sáng chói lọi.
Lại còn gọi nàng là Trân Châu nữa chứ.
Ôn Ninh theo Trân Châu, phía dường như còn thêm một chiếc đuôi chính là Vô Âm đang nhanh chậm theo ở phía đến đại điện. Đám tiểu bối chật ních ở xung quanh đại điện để xem náo nhiệt, thấy Ôn ninh và Trân Châu đang tới thì chủ động nhường vị trí đầu tiên cho tiểu sư thúc nhà , đó đám vây tròn ngăn cách Vô Âm ở bên ngoài.
Vô Âm:.....
Không, y xa lánh.
Hẳn là ....?
“Có chuyện gì ?” Ôn Ninh nhỏ giọng hỏi Hổ Phách ở bên cạnh, Hổ Phách cầm một nắm hạt dưa bóc vỏ ở tay xem kịch vui, Ôn Ninh hỏi liền đưa tay , “Sư thúc tổ, ăn cùng ?”
Ôn Ninh thức thời, liền cầm mấy hạt lên nhấm nháp, “Có chuyện gì ?” Nàng hỏi nữa.
“Là của Tiêu Dao cung.” Hổ Phách đè thấp thanh âm, nhỏ giọng trả lời, chỉ sợ khác sẽ .
Tiêu Dao cung....
Cái tên chút quen tai.
Ôn Ninh nhất thời nghĩ , liền đưa mắt về phía đại điện.