Xé Xác Người Giúp Việc Muốn Trèo Lên Làm Bà Chủ - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-08-03 14:48:26
Lượt xem: 706

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tốt nhất là đừng để thứ gì.

Hôm nay Lưu Phương tỏ điều, khi ăn xong còn chủ động rửa bát, cắt dưa Hami.

“Anh Triệu, nếm thử , dưa là bạn em mang từ quê lên, ngọt lắm.”

Ba bình thường chẳng mấy khi ăn trái cây, thế mà chủ động ăn, còn khen:

“Ừm, ngọt thật, mềm nữa, ngon đấy. Em cũng xuống ăn .”

Lưu Phương thuận thế giữa hai họ, sát, đến mức chân chạm chân.

“Anh Triệu, dưa Hami giàu vitamin, ăn thêm chút nữa .”

Mẹ thấy ba ăn khá nhiều, nhẹ nhàng nhắc nhở:

“Anh ăn ít thôi, cái nhiều đường lắm.”

“Em thật sự cái gì cũng quản, ăn trái cây cũng cằn nhằn, ngày thường chẳng thấy em gọt trái cây cho .”

Lưu Phương chút đắc ý liếc : “Chị thường ngày bận rộn lắm.”

Bố hừ một tiếng: “Ngày nào cũng ở nhà chẳng làm gì, gì mà bận.”

Mẹ mấp máy môi định gì đó, nhưng thôi.

Tôi lạnh, lấy từ trong bàn máy đo đường huyết:

“Ba mới than mấy hôm là thấy chóng mặt, đường huyết cao ? Đến, con đo thử xem giờ bao nhiêu.”

Vì thái độ kiên quyết của , ba cũng cãi gì.

Kết quả, khi con hiện lên 12mmol/L, sắc mặt ba cũng trầm hẳn xuống.

Tôi khoanh tay ngực, lạnh lùng hỏi:

“Ba giờ đều giữ đường huyết 11mmol/L, từ khi dì Lưu đến vượt mốc ? Dì theo thực đơn chuẩn cho ?”

Lưu Phương lúng túng:

“Thực đơn của chị làm cầu kỳ quá, em còn bao việc nhà khác, thời gian mà nấu như ?”

Tôi tỏ vẻ “vỡ lẽ”:

“À, là thực đơn của phức tạp quá hả? Bảo mà mấy năm qua ba giữ sức khỏe , tiểu đường tái phát chút nào.”

Mặt Lưu Phương đỏ bừng, sang ba nũng nịu:

“Anh Triệu…”

Ba lập tức bênh vực:

“Tiểu Phương cũng bận bịu, con cần vì chút chuyện nhỏ như mà trách móc. Dù gì cũng là trưởng bối của con.”

Tôi bàn tay hai họ đang nắm lấy tự nhiên, liếc sang đang im lặng xem tivi, lặng lẽ liếc về phía camera giấu trong góc phòng.

Hi vọng nó ghi điều gì đó giá trị.

6

Tối đó.

Mẹ sợ giận ba, còn đặc biệt phòng dỗ dành một lúc lâu. Trước khi , vì sợ đóng cửa phát tiếng ảnh hưởng đến việc sách, nên chỉ khép hờ cửa.

Lúc xong sách chuẩn ngủ, bỗng tiếng động lạ ngoài hành lang.

Phòng ba ở tầng một, ở cạnh chính là Lưu Phương. Giờ bà  ngủ còn định làm gì?

Tôi nhẹ nhàng tắt đèn, mở cửa ngoài thì thấy ba đang lén lút lên cầu thang, đến phòng Lưu Phương gõ cửa mà bước luôn.

Trong đầu như thứ gì đó nổ tung.

Ba giây , cầm điện thoại bật chế độ video, len lén tới cửa phòng Lưu Phương. Có lẽ ba sợ đóng cửa gây tiếng động đánh thức nên chỉ khép hờ.

Chỉ thấy Lưu Phương đang nép trong lòng ba , dịu dàng :

“Anh Triệu, con gái thật chẳng hiểu chuyện gì cả, khó trách thương nó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xe-xac-nguoi-giup-viec-muon-treo-len-lam-ba-chu/chuong-3.html.]

Ba ôm lấy bà , giọng đầy sốt ruột:

“Con bé từ nhỏ sống cùng ba, sắp tới cũng rời khỏi .”

Lưu Phương e ấp, rúc lòng ba :

“Đến lúc đó, em sẽ sinh cho một đứa con trai.”

“Ôi chao, hư quá! Em cũng sinh con trai cho , nhưng chịu trách nhiệm với con em đấy.”

nũng nịu tiếp:

“Nhân tiện dạy cho con gái – cũng là cháu gái gọi em là dì – nếm thử mùi đời khắc nghiệt . Anh Triệu, bất kể em yêu cầu gì, đều đồng ý với em đúng ?”

Tôi đến mức buồn nôn, ói ngay tại chỗ.

Thì là như ! Bà  đang tính toán sẵn hết !

Ba ha hả:

“Tất nhiên . Chỉ cần em sinh con trai cho , sẽ để tay trắng, ly hôn cưới em!”

“Chỉ cần là điều em , đều cho em!”

Hay lắm.

Hóa bọn họ tính đến chuyện ly hôn, để tay trắng rời .

Tôi cố gắng nén cơn buồn nôn, ba phút video lặng lẽ về phòng, lập tức liên hệ với trai khóa học Luật – Đỗ.

Tôi chuyển một cái bao lì xì nhắn:

“Anh ơi, em clip ba em ngoại tình, thể để ông tay trắng ?”

Anh Đỗ trả lời:

“Khó đấy, nhưng thể lấy lý do bên nam nghiêm trọng để đòi bồi thường tổn thất.”

Tôi hỏi tiếp: ly hôn như thế cần thời gian hòa giải ?

là nội trợ bao năm làm, tài sản chia cũng đáng là bao, chắc chỉ tầm một phần ba.

Sau khi cảm ơn, đoạn video ngoại tình dài ba phút trong điện thoại, do dự mãi vẫn gửi cho .

7

Sáng sớm hôm .

Tôi kéo đến trung tâm thương mại, những món đồ lấp lánh, hỏi: “Giai Giai, con đưa đến đây làm gì?”

“Mua quần áo cho chứ gì.”

Nói chọn một chiếc váy ôm sát, dài qua gối đang thịnh hành: “Mẹ ơi, mặc thử chiếc .”

Mẹ chiếc váy màu cam, vội vàng từ chối: “Màu sáng quá, hợp với tuổi của .”

“Ai thế ạ, con là nhất mà.”

Tôi làm nũng với , cuối cùng cũng chịu mặc thử. Bà kết hợp với một chiếc áo sơ mi trắng tay lỡ, trông bà lập tức tươi sáng hẳn lên.

Mẹ gương, ngắm lâu : “Trước đây cũng thích mặc như thế , nhưng bà nội mặc như thế tiện làm việc nhà.”

“Bà nội bây giờ đang viện , cứ mặc những bộ quần áo thích thôi.”

Mẹ vui, thử liền tù tì năm sáu bộ nữa.

Nhân viên bán hàng vui vẻ hỏi: “Vậy cô lấy hết nhé?”

Mẹ chút tiếc tiền. Gia đình bây giờ điều kiện khá giả, nhưng đây cũng từng cùng bố chịu khổ, bà hào phóng với và bố, chỉ tiết kiệm với bản .

Tôi đưa thẻ cho nhân viên bán hàng: “Vâng, gói mấy bộ , bộ đang mặc thì cứ mặc luôn.”

“Mẹ, cần tiết kiệm tiền cho bố, dùng thì tự nhiên sẽ khác dùng thôi.”

Mẹ đáp với vẻ mặt phức tạp: “Cũng .”

Sau đó, đưa làm tóc. Mái tóc dài đen nhuộm thành màu nâu cà phê uốn lọn, toát lên khí chất dịu dàng, tri thức.

Loading...