Phó Tổng Đừng Ngược Đãi, Phu Nhân Đã Ký Giấy Ly Hôn - Chương 54: Khó mà vẹn toàn

Cập nhật lúc: 2025-09-22 17:57:30
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

"A Lương, đầu cháu thế? Sao thương ? Có nghiêm trọng ?" Ông nội băng gạc trán Ôn Lương, giọng khàn khàn yếu ớt hỏi.

Ông đang bệnh nặng đến thế mà vẫn còn lo cho vết thương nhỏ nhặt của , lòng Ôn

Lương chợt chua xót, nước mắt lập tức trào .

"Sao thế? Đau lắm ?" Ông nội thấy gương mặt tủi của cô, xót xa hỏi.

Ôn Lương vội vàng lắc đầu: "Ông nội yên tâm, chỉ là sơ ý va chạm thôi, nghiêm trọng, đau chút nào cả."

"Cơ thể thì đừng coi nhẹ, đừng giống như ông. Cơ thể ông gì, chống đỡ bao lâu nữa ." Ông nội thều thào .

"Không. Ông nội, ông đừng thế, sức khỏe ông nhất định sẽ khá lên, ông nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi." Nước mắt Ôn Lương chực trào , lấp lánh trong hốc mắt.

"Sao giống con nít thế, ."

Ông nội đưa tay lau nước mắt mặt Ôn

Lương.

"Chỉ cần ông nội khỏe , A Lương sẽ nữa." Ôn Lương khàn giọng, nghẹn ngào .

"A Lương . Ông nội già , ai cũng sẽ đến bước thôi. Ông chuẩn tinh thần từ lâu . Ông sợ, ông chỉ mong cháu cũng sợ. Được ?"

Ôn Lương mím chặt môi, khóe môi như nặng nghìn cân, cuối cùng kìm mà gục xuống giường bật nức nở.

hiểu rằng ai cũr. 952 đến ngày đó.

Chính vì trải qua quá nhiều, ông bà nội của cô, bố cô, nên cô càng thể chấp nhận.

Làm thể chấp nhận rằng, thương cô nhất cũng sắp rời xa cô.

"Đứa bé ngoan, đừng nữa." Ông nội trìu mến xoa đầu Ôn Lương.

Phó Tranh bước lên đỡ Ôn Lương dậy, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng nữa, A Lương, ông vẫn mà, đúng ?"

Ôn Lương , lấy tay áo lau nước mắt: "Em thật là ngốc quá, ông vẫn thế , em cái gì chứ, em mới đúng."

Phó Tranh nụ gượng gạo của cô, mím môi, đưa tay lau sạch nước mắt còn vương gương mặt cô.

"A Tranh, A Lương, ở đây chỉ ba ông cháu , chúng chuyện thật lòng một chút. Thực hôm nay hai đứa định ly hôn đúng ? Nếu vì ông nội đột nhiên ngã bệnh, bây giờ lẽ hai đứa ly hôn chứ gì?"

Ôn Lương và Phó Tranh .

"Hai đứa đừng nghĩ là thể giấu ông.

Ông tuy già , nhưng lẫn. Hai đứa nghĩ gì trong lòng, ông đều rõ cả."

"Xin ông nội, xin , bọn cháu khiến ông thất vọng ." Nước mắt Ôn Lương dâng đầy trong mắt, mắt cô mờ nhòe c còn rõ nữa.

"A Lương, đừng . Người ông nội lo lắng nhất chính là cháu. Ông cháu bề ngoài thì mạnh mẽ kiên cường, nhưng thực là đứa nhút nhát nhất."

Ông sai. Con thật sự của cô là nhút nhát, rụt rè, tự ti, nhạy cảm, thậm chí đến cả chuyện thích là Phó Tranh cô cũng dám để .

Cô sợ nhạo, sợ từ chối, sợ đánh mất, nên luôn tỏ dửng dưng như gì, như thể chỉ thì mới tổn thương.

Cô làm vẻ chẳng quan tâm gì cả, chỉ bởi vì cô thật sự chẳng gì cả.

"A Tranh, ông cháu ở bên Sở Tư

Nghi. Ông cũng thể ích kỷ hủy hoại cả đời cháu, chỉ mong cháu đồng ý với ông một chuyện."

"Ông nội, ông cứ , chỉ cần cháu làm , nhất định cháu sẽ đồng ý." Phó Tranh nghiêm túc cam kết.

"Ông hy vọng cháu thể thật lòng đối xử với A Lương. Nếu khi ông mất , hai đứa vẫn quyết định ly hôn, ông sẽ với bà nội các cháu, bà tuyệt đối sẽ ngăn cản.

Cháu làm ?"

Phó Tranh Ôn Lương đang đến thể kiềm chế, cổ họng nghẹn , gật đầu: "Cháu đồng ý với ông nội, từ nay nhất định sẽ thật lòng đối xử với A Lương."

"A Lương, còn cháu thì ?"

"A Lương cũng đồng ý với ông nội, nhất định sẽ sống hòa thuận với A Tranh."

"Tốt. Vậy là , ông cũng yên lòng ."

Trên gương mặt ông cụ hiện lên một nụ mãn nguyện: "Khuya thế gọi cháu dậy, cháu nghỉ ngơi ?" Mau nghỉ , ông cũng mệt ."

Ông mới tỉnh ca phẫu thuật, thể gắng gượng đến giờ khó.

"Ông nội, ông ngủ ạ, A Lương sẽ ở đây với ông, đợi ông ngủ A Lương mới ."

"Được, ngoan lắm."

Ông cụ nhanh chìm giấc ngủ.

Phó Tranh lặng lẽ hiệu bằng ánh mắt với

Ôn Lương, nhưng cô thấy.

Anh đành nhẹ bước tới, vỗ nhẹ vai Ôn

Lương, chỉ cửa.

Ôn Lương từ từ dậy, theo Phó

Tranh ngoài.

Phó Tranh khẽ: "Em về nghỉ ."

Ôn Lương khuôn mặt mờ ảo của ,

"Còn ? Đã thức đến giờ , nghỉ ?"

"Anh gọi cho cả, lát nữa sẽ tới, đợi đến sẽ về với em."

"Ừm, em nhé."

"Anh đưa em lên."

Khi đến phòng, Ôn Lương hỏi: "Anh cần em để cửa ?"

"Để , lát nữa đến ngay."

"Ùm."

Ôn Lương xuống giường, nhưng còn buồn ngủ, trằn trọc mãi yên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon/chuong-54-kho-ma-ven-toan.html.]

Chỉ cần nghĩ đến bệnh tình của ông nội, lòng cô đau như thắt.

Còn chuyện mà ông cụ nhờ Phó Tranh hứa, ông dùng chính cái c.h.ế.t của để đổi lấy cho cô một cơ hội ở bên cạnh Phó

Tranh một cách nghiêm túc.

đức hạnh gì mà xứng đáng để ông đối xử với cô như ?

Nếu đổi , chỉ cần cô rời xa Phó Tranh thì ông sẽ chết, cô nhất định sẽ do dự mà rạch ròi thứ với .

cuộc đời nếu như.

Cuộc sống vốn khó mà vẹn .

Tiếng bước chân vang lên khe khẽ trong hành lang, dừng cửa phòng bệnh của cô.

Phó Tranh nhẹ tay đẩy cửa bước , đến bên giường, khẽ hỏi: "Chưa ngủ ?"

"Chưa, em thấy khó ngủ quá."

Phó Tranh phòng tắm riêng trong phòng bệnh, rửa mặt đơn giản, cởi áo khoác , vén chăn lên xuống giường: "Ngủ ."

"Ùm."

Hai đều ăn ý nhắc gì đến những lời ông nội .

Ôn Lương nhắm mắt , từ khi nào chìm giấc ngủ.

Trời hửng sáng, tiếng chuông điện thoại reo vang đánh thức Ôn Lương.

Cô đưa tay , rụt về.

Không tiếng chuông điện thoại của cô.

Phó Tranh cầm chiếc điện thoại đặt táp đầu giường, vén chăn dậy.

Ôn Lương tưởng sẽ ngoài , ngờ cửa sổ, ngoài: "Alo, Tư Nghi."

"A Tranh, em mơ thấy ác mộng, thể đến với em một chút ?"

"Hôm nay , ông nội bệnh, bệnh viện chăm ông."

"Gì cơ? Ông bệnh nặng lắm ? Em thể đến thăm ông ?"

Phó Tranh im lặng, liếc Ôn Lương đang giường.

Ôn Lương vội vàng thu ánh mắt, giả vờ nhắm mắt ngủ.

Rõ ràng Phó Tranh phát hiện.

Anh che mic , hỏi cô: "Tư Nghi đến thăm ông, em thấy ?"

Ôn Lương giả vờ nữa, đành mở mắt, chống tay dậy : "Hôm qua ông phẫu thuật xong, tình hình vẫn định, nhất đừng để ngoài đến quấy rầy. Chờ ông chuyển sang phòng bệnh thường hẵng tính."

Phó Tranh trầm ngâm một lát: "Được."

Anh đưa điện thoại lên tai: "Tư Nghi, ông nội hiện tại vẫn định, đợi ông khỏe hơn em hãy đến. Còn nữa, mấy hôm nay chắc đến gặp em ."

"A Tranh, cần em nữa ?

Em thật sự sợ, em mơ thấy nhốt trong căn phòng đen kịt, gọi khản cả cổ cũng ai đến cứu. Bọn họ đánh em, chửi em, còn..."

"Tư Nghi, nếu em sợ thì nên gặp bác sĩ tâm lý."

"Em chỉ đến bên cạnh em một chút thôi..."

"Tư Nghi, em đang chọn giữa em và ông nội ?"

"... Em ý đó."

"Cho dù em ý đó, thì cũng rõ với em: giữa em và ông nội, chắc chắn sẽ chọn ông nội. Em hiểu ?"

"Hiểu A Tranh, đừng giận, là do em quá sợ hãi thôi. Em nhất định sẽ lời , gặp bác sĩ."

"Ùm.'

"

Phó Tranh cúp máy, mặc quần áo đơn giản, với Ôn Lương: "Anh xuống xem ông thế nào, em ngủ thêm chút nữa ."

"Vâng." Ôn Lương lơ mơ đáp, sắp ngủ .

Chốc lát , Phó Tranh : "Ông vẫn tỉnh. Chị dâu đang trông ông."

Phó Tranh cởi áo khoác, lên giường xuống nữa: "Ngủ thêm lát nữa ."

Ôn Lương chợp mắt thêm nửa tiếng, dậy rửa mặt, cùng Phó Tranh đến phòng bệnh thăm ông cụ.

Vừa đến cửa thấy tiếng chuyện bên trong.

Nghe kỹ thì là giọng của lão phu nhân từ nhà tự tới sớm, và vợ của Phó Việt, Tô Thanh Vân.

Lúc Ôn Lương bước , Phó Tranh liền nắm tay cô, cùng cô sóng bước phòng bệnh.

"Bà nội, chị dâu ạ."

Vào đến phòng bệnh, Ôn Lương và Phó Tranh chào hỏi .

"Hai đứa đến , ngủ thêm một lúc nữa?" Lão phu nhân .

"Không ngủ nên bọn cháu đến luôn. Ông nội bây giờ thế nào ạ?" Ôn Lương liếc mắt trong phòng

"Vẫn đang ngủ. Hai đứa còn ăn gì ? Đi , ở đây cần nhiều như ."

"Vâng, bà nội, chị dâu, bọn cháu ăn sáng ."

Phó Tranh nắm tay Ôn Lương rời khỏi phòng bệnh.

Anh nghiêng đầu cô: "Anh bảo mang lên là..."

"Không cần phiền thế , đến thẳng căng tin bệnh viện ." Ôn Lương .

"Trong căng tin đông , mắt em rõ, vẫn nên về phòng nghỉ , mua."

"

"Vậy cũng ." để

Phó Tranh đưa Ôn Lương về phòng bệnh, đến căng tin mua hai phần bữa sáng, mang về cùng ăn với cô.

Loading...