CHƯƠNG 16: MẬT THƯ BÍ ẨN VÀ BÓNG MA SAU CÁI CHẾT CỦA PHỤ THÂN
Sáng hôm , khi mặt trời lên hẳn, Lam Nhược đang bản tường trình vụ thêu ngược trong Tĩnh Lạc Cung thì một cung nữ lạ mặt lặng lẽ bước đến.
Cô mở lời, chỉ đặt một chiếc hộp gỗ mun nhỏ lên bàn, cúi đầu lui như từng tồn tại.
Lam Nhược cau mày, mở hộp . Bên trong gì ngoài một mảnh giấy cuộn tròn, kèm theo một chiếc trâm gỗ quen thuộc—trâm cài tóc của mẫu cô, thứ từng mất đám tang của cha năm xưa.
Tay cô khẽ run.
Mở mảnh giấy , dòng chữ bằng mực pha hương thảo mộc, nét bút cứng rắn nhưng dứt khoát:
“Nếu ai g.i.ế.c phụ ngươi, hãy đến đình đá phía Cửu Hoa Uyển, giờ Tuất đêm nay. Một .”
Không ký tên. Không dấu hiệu. chiếc trâm… đủ là lời nhắc tàn nhẫn từ quá khứ.
Tối hôm đó, Lam Nhược với Lục Thành. Cô để một mảnh giấy nhỏ:
“Nếu em canh ba, hãy tìm đến Cửu Hoa Uyển.”
Rồi lặng lẽ khoác áo choàng đen, rời khỏi cung bằng lối hẻm phía bắc.
Gió đêm nhẹ nhưng sắc như dao, từng bước chân lối đá lạnh buốt như len qua lòng . Khi cô đến đình đá, nơi đó trống – chỉ một lưng , áo choàng dài, đầu đội nón rộng che mặt.
“Ngươi là ai?” – Lam Nhược lên tiếng, tay nắm chặt chủy thủ trong tay áo.
Người đó xoay .
Là một nữ nhân.
Dung nhan lạ. Cô là một trong những cung nữ của Hoàng hậu – thường ngày chỉ cùng, lặng lẽ tiếng động.
“Lam tiểu thư.” – Giọng vang lên, chậm rãi. “Ta từng là hầu cho phụ cô – đại nhân Lam Tự Khanh.”
Cô sững sờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nu-dac-cong-xuyen-khong/chuong-16-mat-thu-bi-an-va-bong-ma-sau-cai-chet-cua-phu-than.html.]
“Ta từng chứng kiến ngày ông ban c.h.ế.t án lệnh, t.h.i t.h.ể mai táng theo nghi lễ. Và ... triều đình. Mà là một thế lực trong bóng tối.”
Lam Nhược siết chặt tay:
“Cô bằng chứng?”
Cung nữ lạ rút từ tay áo một mảnh giấy mục nát, bên dấu vết đóng triện đỏ hình song ngư—ký hiệu của Hắc Cầm Đường, một tổ chức sát thủ hoạt động ngầm danh nghĩa cung ứng cho hậu cung, chuyên xử lý những “phản nghịch âm thầm”.
“Cha cô c.h.ế.t vì tham ô như .” – Cô tiếp. “Ông một bí mật... về phận thật của một phi tần trong cung. Và ông từ chối làm giả tội danh cho bà .”
Lam Nhược nắm chặt mảnh giấy, tim đập loạn.
“Mà đó…” – cung nữ cúi thấp đầu – “là Lâm Chi.”
Ầm! Một cơn gió mạnh thổi qua, như thể cả đình đá cũng chấn động theo tin tiết lộ.
“Lâm Chi…?” – Cô lặp .
“Phải. Năm xưa, phận thật của cô là con gái riêng của một thương nhân xử tội. Để cung, cô ‘nhận làm cháu nuôi’ của một viên quan trong triều, bôi xóa bộ quá khứ.”
Lam Nhược lùi một bước. Quá nhiều thứ cô hề ngờ đến.
“Vậy tại cô tất cả?”
Nữ nhân ngẩng lên, đôi mắt đượm buồn:
“Vì từng yêu cha cô. Ta hứa sẽ bảo vệ con gái ông, nhưng kịp. Giờ là lúc cô sự thật, và kết thúc ân oán .”
Ngay khi lời dứt, từ phía rừng trúc vang lên một loạt tiếng gió xé—ám tiễn!
Lam Nhược kéo cung nữ ngã xuống đất, chủy thủ xoay chắn ngực. Một mũi tên ghim cột đình, rung lên ong ong.
“Tụi nó bám theo !” – Cung nữ thì thầm, môi run run.
“Chạy!” – Lam Nhược kéo tay cô , lăn khỏi đình đá, biến mất màn đêm.