Người Đẹp Và Quái Vật - Chương 74: Ký Ức Đau Thương

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-12-15 20:14:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

"Dậy , mèo con ham ngủ," giọng trêu chọc nhẹ nhàng của Logan đ.á.n.h thức . "Chúng về nhà ."

Tôi chớp mắt mở mắt. Chúng chơi ở bãi biển, một việc chúng làm nhiều trong mùa hè , mặc dù về mặt kỹ thuật thì bây giờ thậm chí còn là mùa hè nữa. Tháng 9 mới bắt đầu nhưng điều đó nghĩa là bãi biển ít hơn.

Logan và bơi biển như chúng vẫn thường làm, phần thích nhất vì đó là cái cớ để thỉnh thoảng chạm . Giống như một thằng ngốc, sống vì những cái chạm đó.

thứ ở nhà tệ đến mức hôm nay đặc biệt mong trốn thoát. Bởi vì là một tồi tệ. Mong rời xa ốm yếu và cha lo lắng, buồn bã, bồn chồn… bảo , rằng bà sẽ tức giận nếu .

Và một ngày bãi cát vàng, dài bên Logan, đếm những đốm tàn nhang cánh tay và mơ về những chòm mới theo cách chúng sắp xếp trong khi những con sóng đập bờ và ánh nắng mặt trời sưởi ấm làn da … thiên đường .

Toàn vẫn còn thư giãn một ngày dài khi dậy xe tải, vẫn còn buồn ngủ. "Mấy giờ ?" Tôi với lấy điện thoại nhưng phát hiện hết pin.

“Khoảng chín giờ.”

"Ồ." Tôi chà mặt, mùi muối và cát thấm xe tải của Logan. "Xin làm phiền như ."

Anh mỉm nghiêng với khi lái xe lối Thornhill. "Đừng thế. Em trông giống thiên thần khi ngủ."

Flowers

Ánh mắt vẫn dõi theo và sự mãnh liệt thỉnh thoảng bùng lên giữa chúng , nó giống như sự bùng lên của pháo hoa trong gian nhỏ hẹp của chiếc taxi.

Tôi đưa tay và chạm mặt . Tôi trèo lên như làm ở đại dương khi giả vờ sợ thứ gì đó trong nước mặc dù đó thực chỉ là rong biển bám chân .

Tôi hỏi rằng liệu thực sự chỉ là nghĩa vụ khiến dành nhiều thời gian cho như là vì điều gì khác, liệu như một đàn ông một phụ nữ . Liệu thể điều gì đó giữa chúng liệu sẽ chịu phận mãi mãi với nỗi khao khát vô vọng .

khoảnh khắc đó đột nhiên phá vỡ khi cửa nhà Thornhill bật mở, đập mạnh khung gỗ của ngôi nhà, và bố tức tốc chạy ngoài.

" Mày thế?" Ông hét lên.

Tôi loạng choạng bước khỏi xe tải. "Bố ơi, con xin , chuyện gì thế bố?"

Và… đó là lúc nhận ông chuyện với chút nào. Ông đang hét mặt Logan. “Vợ sắp c.h.ế.t và tắt điện thoại di động cả ngày? Anh thế?”

Bố ngay mặt Logan. "Bà biến đổi và thể mất vài ngày nếu chúng cứu bà ngay bây giờ nhưng lang thang với..."

Chỉ còn vài ngày nữa thôi ? Ôi ơi.

Rồi ánh mắt của bố hướng về phía một cách khinh thường, từ xuống . "Và con sẽ bỏ rơi con như thế ? Bố nghĩ rằng bố nuôi dạy con trở thành một con gái hơn."

Lời của thật sâu sắc và vội vã chạy về phía ngôi nhà.

"Daphne!" Logan gọi với theo nhưng . Tôi gặp . Một vài ngày nữa thôi. Và bỏ lỡ một trong họ, ở bãi biển, là một trong những cô gái ngốc nghếch mà ghét, ngu ngốc vì một trai thậm chí còn thích .

Nước mắt lăn dài khi đến phòng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nguoi-dep-va-quai-vat/chuong-74-ky-uc-dau-thuong.html.]

Và cô trông tệ hơn khi rời sáng nay. Bà đeo mặt nạ dưỡng khí và da bà trông . Nó trông như giấy và xám xịt và giống như các tĩnh mạch quá gần bề mặt.

"Mẹ ơi!" Tôi , chạy vội đến bên giường và quỳ xuống bên cạnh, nắm lấy tay . Mắt trũng sâu và chuyển động chậm chạp, như thể cố gắng lắm mới thể .

“Con tiếc vì con mặt ở đây!”

lắc đầu và hiệu cho tháo mặt nạ dưỡng khí .

“Con cần nó.”

cau mày theo cách đòi hỏi giống một , mỉm giữa dòng nước mắt và làm theo lời bà yêu cầu.

Đôi mắt bà dịu nhưng bà trông thật mệt mỏi, một lớp vỏ mỏng manh của vẻ đây. "Mẹ mừng..." giọng bà thì thầm yếu ớt. "Mẹ mừng vì con . Con bỏ lỡ quá nhiều thứ cho cuộc sống của con ." cô hít một dài, "Mẹ thật khi lôi con ở trong căn phòng bệnh ".

"Không, ơi, con chỉ ở bên thôi." Nước mắt cứ thế tuôn rơi . Làm ơn, điều cuối cùng nghĩ là bà là gánh nặng. "Mẹ là phần tuyệt vời nhất trong cuộc đời con."

mỉm với điều đó giơ bàn tay yếu ớt lên vuốt tóc . "Nhiệm vụ của một là đưa con gái thế giới. Để thấy con bé hạnh phúc." Một thở dài, nặng nề. "Không để kìm hãm con bé như cha con và làm trong suốt những năm qua."

Tôi lắc đầu dữ dội. "Mẹ hề cản trở con. Con hạnh phúc."

“Con hãy...hãy sống cuộc sống của con. Con thề .”

Tôi gật đầu, cố nuốt nước mắt trong. "Con thề."

"Tốt." cô thở . "Bởi vì con dành mỗi ngày ở bãi biển. Để yêu một trăm . Hoặc thể chỉ một với đàn ông phù hợp với con."

Tôi thể cúi mắt xuống khi má ửng hồng.

Mẹ bóp tay . “Con yêu...Logan ?”

Tôi mở miệng định với bà rằng đó chỉ là một cơn say nắng ngớ ngẩn nhưng khi lên, bà đang mỉm với . "Thằng bé là một đàn ông . Và thấy cách con. Giống như con treo mặt trăng và các vì của thằng bé ."

ngả lưng giường, nhắm mắt . Tôi ngờ rằng bà mất nhiều công sức hơn nghĩ để nhiều như , nhưng bà vẫn thì thầm. "Mẹ vui. Con sẽ cần một mạnh mẽ để trông chừng con khi rời ."

Tôi lắc đầu và bắt đầu trách bà vì suy nghĩ tiêu cực, nhưng chỉ tiếng ngáy nhẹ nhàng của bà đáp . Bà ngủ .

Tay bà lạnh ngắt trong tay và khi sờ dọc theo cánh tay và bàn chân cô , bộ cơ thể bà đều lạnh ngắt. Vì , trèo lên giường bên cạnh bà gọn lưng bà , xoa nhẹ cánh tay bà để làm ấm bà .

"Mọi chuyện sẽ thôi, Mẹ ơi," thì thầm, sợ hãi rằng tin lời của chính . "Mọi chuyện sẽ thôi. Bố sẽ chữa lành cho , cứ chờ mà xem."

sáng hôm , khi thức dậy, thấy tiếng máy móc kêu inh ỏi báo hiệu vấn đề.

lạnh ngắt trong vòng tay .

Đã c.h.ế.t và biến mất khỏi thế giới .

Loading...