Vừa bước nhà, câu đầu tiên Tống Uẩn Uẩn hỏi là:
“Giang Diệu Cảnh về ?”
“Chưa.” – Hàn Hân ngẩng đầu con gái, ánh mắt đầy dò xét –
“Con gọi cả họ lẫn tên ?”
Tống Uẩn Uẩn: “…”
Cô đang lo lắng nên buột miệng thôi.
Tiểu Hạ
Giang Diệu Cảnh liên lạc cả ngày, cô như đống lửa,
nhưng đối mặt với , vẫn giả vờ bình thản.
“Con vẫn luôn gọi như mà. Không lẽ gọi là gì?
Bố của bọn trẻ ? Nghe sến quá .”
Hàn Hân bật :
“Vợ chồng , chẳng đều gọi là ông xã, bà xã ?
Hai đứa gọi như ?”
Tống Uẩn Uẩn đến, ôm Tiểu Bảo trong lòng .
Hàn Hân vội vỗ tay cô:
“Ra ngoài về mà rửa tay ? Trên tay đầy vi khuẩn đấy!”
Bà xong, Tống Uẩn Uẩn càng cố tình làm tới,
véo má đứa nhỏ, nhoẻn miệng :
“Tay con sạch lắm . Mà , chữ ‘ông xã’ trong Hán cổ là dùng để gọi ai ?”
Hàn Hân chớp mắt:
“Chẳng nghĩa là chồng ?”
Tống Uẩn Uẩn lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc đến mức buồn :
“Không , ‘ông xã’ trong Hán cổ là để miêu tả hoạn quan đấy.
Vậy xem, con nên gọi Giang Diệu Cảnh như ?”
Hàn Hân: “…”
Bà nghẹn lời mất vài giây.
Thấy cạn lời, Tống Uẩn Uẩn bật khúc khích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/truyen-tong-uan-uan-va-giang-dieu-canh-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-qua/chuong-849.html.]
Hàn Hân nhanh nhận con gái đang đùa giỡn ,
tức buồn , vung tay đánh nhẹ cô một cái:
“Ngay cả mà con cũng dám trêu!
Nói năng gì mà hoạn quan với chẳng hoạn quan, xui xẻo quá .
Hơn nữa… còn liên quan đến hạnh phúc của con nữa đấy!”
“Cái gì mà liên quan đến hạnh phúc của ai?”
Giọng đàn ông trầm ấm vang lên từ cửa.
Tống Uẩn Uẩn đầu , liền thấy Giang Diệu Cảnh đang đó.
Cô sững một giây, gương mặt lập tức sáng bừng —
vui mừng, nhanh chóng chuyển sang giận dữ.
“Anh ? Sao gọi mãi ?”
Giang Diệu Cảnh bước đến, đón lấy con trai trong tay cô,
mỉm đáp:
“Điện thoại hết pin .”
Tống Uẩn Uẩn trừng mắt:
“Anh rửa tay ? Mẹ rửa tay thì vi khuẩn,
chạm con nít.”
Hàn Hân hừ nhẹ:
“Đi chỗ khác , con nít họ Giang,
Diệu Cảnh chạm thì cứ chạm, .”
Lần , đến lượt Tống Uẩn Uẩn cạn lời.
Cô thở dài, tiếp tục tranh cãi.
Những câu đùa đó, thật là để che giấu tâm trạng bất an trong lòng.
Cô nhận đang lo lắng chuyện gì.
Đợi đến khi Hàn Hân bế Tiểu Bảo ngoài,
Tống Uẩn Uẩn mới nghiêng đầu Giang Diệu Cảnh, giọng khẽ trầm xuống:
“Anh ngoài vì công việc, rốt cuộc ?”