Mục Khuynh Bạch như chạm vảy ngược, "Không gì? Sao
? Mắt vấn đề , to như mà thấy!"
Hà Tông im lặng vài giây, nhắc nhở, "Nói nhỏ thôi, căn phòng cách
âm lắm."
Mục Khuynh Bạch tức giận, đầu óc choáng váng, chấp nhặt với .
Cô , "Quần lót còn mặc."
Cái Hà Tông thực sự chịu, "Cái cũng mặc cho cô ?"
"Chỉ là tiện tay thôi mà."
Hà Tông nghĩ dù lợi là , mặc thì mặc thôi.
Lấy quần lót , chuẩn vén chăn lên thì Mục Khuynh Bạch
chịu, "Anh thò tay trong chăn mặc, ."
Thái dương Hà Tông giật giật, nhắc nhở cô, "Khi tắm thấy ."
"Tôi chứ, nhưng thứ hai."
"Có gì khác biệt?"
"Anh ?" Mục Khuynh Bạch nhướng mày, "Nhìn xong thích thì ?"
Hà Tông vẻ mặt sợ hãi của cô, tà niệm nổi lên, dạy dỗ cô một
trận.
cô dám như là vì cô chắc sẽ làm gì.
Ai bảo phong kiến.
Hà Tông chấp nhận, thò tay trong chăn, "Mở chân ."
Mục Khuynh Bạch phối hợp với , nhưng mò mẫm trong bóng tối khó tránh khỏi chạm
chỗ chỗ , cô khẽ kêu, "Anh thể nhẹ nhàng một chút ?"
Giọng cô nũng nịu, kêu lên như thế nào đó, khiến Hà Tông nổi da gà.
"Tôi dùng sức."
" ngón tay thô mà." Mục Khuynh Bạch nũng nịu, "Tay chai
sần, chạm đau quá."
Hà Tông nhịn, động tác tay nhẹ nhàng hơn, vất vả mới mặc xong cho cô.
Khi rút tay về, thầm thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn lau mồ hôi thì Mục
Khuynh Bạch vén chăn lên , "Ôi trời ơi, ngốc thế,
mặc ngược ."
"....."
Mục Khuynh Bạch dùng chân cọ cọ đùi , "Mặc ."
Hà Tông nghiến răng nghiến lợi, "Cô nó cố ý hành hạ ?"
Anh là một trai tân chính hiệu, chịu nổi thế ?
Mục Khuynh Bạch thích trêu chọc khác, nhưng khi đối phương thực sự hung dữ thì cô sợ hãi.
Rụt cổ , "Là tự mặc ngược mà, hung dữ với ?"
Bây giờ trán Hà Tông nóng như lửa đốt, quy tắc,
sự khác biệt nam nữ đều tan thành tro bụi. Anh giật mạnh chăn , nắm lấy mắt
cá chân cô, "Được , mặc cho cô, sẽ mặc cẩn thận cho cô."
Điều khiến Mục Khuynh Bạch sợ hãi, vội vàng dùng hai tay che , kẹp chặt hai chân.
"Đừng, đừng!"
Hà Tông cử động mạnh chạm vết thương của cô, nước mắt Mục Khuynh Bạch lập tức
chảy xuống, "Đau quá, Hà Tông, làm đau , đau quá."
Cô , Hà Tông lập tức hết giận.
Anh buông tay, Mục Khuynh Bạch kéo chăn che , nước mũi và nước mắt chảy
xuống cùng lúc.
Hà Tông đành lòng, "Đau đến ?"
Mục Khuynh Bạch gian xảo, sẽ lợi lập tức tỏ vẻ ngoan ngoãn, cúi đầu lau
nước mắt gì, trông đáng thương c.h.ế.t .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/dung-hanh-nua-ong-trum-dang-theo-duoi-vo-anh-muc-cuu-tieu-lam-tich/chuong-444-co-y-hanh-ha.html.]
Hà Tông do dự một chút, "Tôi xem thử?"
Mục Khuynh Bạch ngẩng đôi mắt đẫm lệ lên, "Anh còn lợi dụng ?"
Hà Tông cạn lời, "Tôi xem vết thương!"
"Anh to thế làm gì, điếc."
"Cô điếc thì cô ngu, từng thấy tổ tông nào khó chiều như cô."
Mục Khuynh Bạch thực sự đau, dùng chăn che , để Hà Tông xem.
Sắc mặt Hà Tông lắm, "Sưng nặng."
Mục Khuynh Bạch lẩm bẩm, "Ban đầu rắn cắn sâu lắm, hút
hăng say, cứ như hút hết một miếng thịt của ."
Hà Tông nhướng mắt, u ám , "Cô nghĩ thích hút ? Nếu
đó là rắn độc, nếu cẩn thận nuốt một ngụm thì cũng c.h.ế.t cùng
cô đấy, cô ?"
Anh lấy thuốc tiêu sưng, bôi cho cô một lượt.
Vừa rút tay về, điện thoại của Mục Khuynh Bạch reo lên.
Cô ngờ Mục Cửu Tiêu gọi điện cho nửa đêm, cất vẻ
đắn, nghiêm túc điện thoại.
Mục Cửu Tiêu hỏi, "Bây giờ em thế nào ?"
Mục Khuynh Bạch ngẩn , "Anh, nhanh ?"
"Anh sắp xếp vệ sĩ bảo vệ em, họ em rắn cắn." Mục
Cửu Tiêu hỏi, "Thế nào ? Bệnh viện bên đó chữa ?"
"Em khỏe , ." Mục Khuynh Bạch cắn môi, tủi , "Em
tưởng vợ con thì quên mất em gái chứ."
Trái tim Mục Cửu Tiêu đang treo lơ lửng hạ xuống, "Ngày mai qua thăm em."
Mục Khuynh Bạch mặt mày hớn hở, mắt sáng lên mấy độ, "Thật ? Thế
chị dâu đến ?"
"Cũng đến."
"Hì hì hì." Mục Khuynh Bạch hổ, "Vậy em tha thứ cho
bỏ từ biệt."
"
Giọng Mục Cửu Tiêu trầm thấp, "Ngủ sớm , chuyến bay sáng mai,
sáng mai đến ."
"Ừ ừ."
Điện thoại cúp máy, Mục Khuynh Bạch khoe với Hà Tông, "Anh trai ngày mai sẽ đến."
Hà Tông thấy hết, gật đầu.
Anh vặn chặt lọ thuốc, đặt lên đầu giường cho cô, "Ngày ba , nhớ bôi."
Mục Khuynh Bạch ừ một tiếng, giọng trầm xuống khá nhiều.
Hà Tông cô, "Lại nữa?"
Mục Khuynh Bạch cảm xúc dâng trào, vui bao nhiêu thì bây giờ
buồn bấy nhiêu, nghẹn ngào , "Em nhớ trai em."
Hà Tông cô cố nén nước mắt, mũi đỏ hoe, lòng cũng
thoải mái, "Anh ngày mai đến , cô gì chứ."
"Em chỉ nhớ thôi, em ở bên cạnh em, xa rời một giây
nào, nhưng bận, khi thăm em xong sẽ ngay, em
."
Hà Tông "………………"
Thảo nào gần đây cô dính lấy như , hóa là coi như trai cô .
Mục Khuynh Bạch , đôi mắt ướt át như chú nai con lạc lối,
"Làm đây, bây giờ em buồn quá."
Hà Tông đưa tay lau mặt cô, "Tôi cũng , dỗ phụ nữ."